Tiếng mẹ gọi chiều đông
2016-09-12 01:15
Tác giả:
“Chi, Lệ ơi đun nước cho mẹ chưa?”
Tôi vẫn nhớ như in những chiều mùa đông ấy, tiếng mẹ tôi vọng vào từ đầu ngõ, đôi chân trần lấm màu cát, màu bùn, cả thân hình ướt sũng giữa trời đông. Cái hơi lạnh khô của gió mùa đông bắc ấy ăn sâu vào tiềm thức mỗi chúng tôi, cái lạnh đến cắt da, cắt thịt, cái lạnh mà đạp cái xe cà-tàng bánh thồ nặng trịch răng vẫn đập vào nhau, thế nhưng mẹ tôi vẫn ngụp dưới con ngòi hàng tiếng đồng hồ.
Tôi ghét mùa đông, mùa mà nước rút nhanh, mùa chẳng mưa giông bão lũ để con ngòi cạn nước, để mẹ tôi không thể ngụp người trong giá lạnh.
Tôi ghét mùa đông, ghét cả tiếng gọi ban chiều của mẹ bởi ngày nào không có tiếng gọi ấy là ngày đó có mẹ mâm cơm không lạnh ngắt.
Tôi lớn lên cùng những chiều đông ấy, khi bữa cơm trưa chỉ có hai chị em ngồi chống đũa dưới manh chiếu giữa nhà. Mẹ tôi thường vác cào, vác thau ra ngòi từ cuối buổi sáng, khi trong xóm hun hút khói thổi cơm trưa sau khi ăn vội lưng cơm nguội ban sáng. Lịch trình ấy cứ lặp đi lặp lại cho đến hết mùa nước rút, đều đặn như tiếng kẻng nhà thờ làng bên ngân vào mỗi giờ Hoàng đạo. Trước khi đi không quên dặn chị em tôi chiều tối đun cho mẹ siêu nước để mẹ tắm, nhưng chẳng phải khi nào chúng tôi cũng nhớ. Gót chân của những đứa trẻ chín, mười tuổi đầu nhiều ham chơi nên quên cả lối về, cho tới khi có tiếng gọi vang lên từ phía đầu ngõ hay cổng nhà mới chợt giật mình thảng thốt, hệt như tiếng chuông gió lanh lảnh vang lên giữa một khoảng trời im gió.
Năm tôi lên mười một, mùa hè năm ấy nắng gắt mà hiếm mưa, lúa mất mùa, cả cánh đồng thấp thoáng bóng lúa bị cờ trắng tựa ngọn lau, ôm đon lúa nhẹ tâng đầy hụt hẫng, đến cả rơm cũng chẳng được đống to như mọi năm. Mỗi lần tôi đun bếp, mẹ hay quay ra răn đe:
“Đốt vừa thôi không mấy bận nữa đút đầu vào bếp mà nấu cơm con ạ!”

Tôi nghe cũng như không, vâng vâng, dạ dạ xong rơm lại tống đầy cửa bếp và cho lửa cháy thật to để cơm nhanh chín, nước nhanh sôi. Mùa đông ấy, chúng tôi ít phải nhặt hến hơn cho dù chiều nào mẹ cũng trở về với thân hình ướt sũng. Hai đứa tôi cho rằng người ta đã mua ngay trên bờ cho nên mẹ không phải mang về nhà cho chúng tôi nhặt nữa, cái Lệ có vẻ vui rõ rệt vì ý nghĩ đó. Chúng tôi vẫn không hay biết, tay mẹ đầy rẫy những vết xước, ngay cả vai, cả chân cũng có vết gai cào, cho tới khi bà Năm cất tiếng sang sảng ở cổng nhà tôi:
“Cái Chi, cái Lệ đâu rồi, lấy cho mẹ mày cái áo mí cái quần nhanh lên”.
Linh cảm cho tôi hay có điều gì đó chẳng lành, tôi hớt hải đưa cho bà Năm bộ quần áo rồi đôi chân cứ thế chạy theo…. Cái Lệ chạy không kịp tôi, nức nở khóc. Tôi cũng khóc, khóc cho dù chả biết tại sao. Phải chăng bởi chúng tôi là khúc ruột của mẹ nên ở ngực có cái gì nhoi nhói chẳng lành? Tôi chạy đến nỗi hai đôi chân cứ díu vào nhau, đua nhau đòi bước trước, đường ra con ngòi chi chít những đá và gạch mẩu nằm ngổn ngang trên những dải đất đỏ bị rửa trôi trơ lên những hòn đá bằng ngón cái, ngón trỏ. Tôi vấp ngã, một lần, hai lần… nhưng rồi vẫn đứng lên mà chạy. Lần đầu tiên đôi chân ấy không biết đau cho dù chầy xước và rỉ máu. Cái Lệ không kịp bước tôi, nó ngồi bệt xuống đường nức nở, hai gót chân cứ di di xuống đất. Tất cả trong chúng tôi bấy giờ là một nỗi sợ cho dù là vô hình, cho dù chỉ là linh cảm của hai đứa trẻ…
Mẹ tôi môi nhợt nhạt, cả thân hình lạnh ngắt với những hơi thở thoi thóp. Dường như bấy nhiêu đó là cả một sự gồng mình gắng gượng. Bà Năm đút cho mẹ tôi muỗng chén nước gừng, các bác, các cô đốt lửa bằng những cành xí hổ mà ai đó là chặt gọn và phơi khô bằng cái nắng hanh đầu đông…. Cái quang cảnh ấy làm một đứa trẻ mười một tuổi đầu như tôi hoảng sợ, tôi gào khóc và ra sức lay mẹ, trong trí tôi lúc ấy mập mờ những mảnh ghép năm tôi năm tuổi, khi ngoại tôi mất vì cảm lạnh. Cái đầu với hai bím tóc đã rối cứ lắc nguầy nguậy và ra sức lay mẹ tỉnh dậy. Cái Lệ chẳng biết đứng sau lưng tôi tự khi nào, tay phải nó túm chặt lấy vai áo tôi, trán toát mồ hôi. Nó ngây thơ hỏi trong tiếng thở gấp:
“Mẹ buồn ngủ quá nên ngủ quên cả ngoài ngòi hả chị?”
Đôi mắt tèm nhem nước của nó nhìn tôi, tôi càng nức nở. Có một cái gì đó đè chặt trên ngực tôi, tôi ngả đầu lên nồng ngực mẹ - ở đó vẫn còn hơi ấm….

Mẹ tôi nằm viện được năm ngày thì khỏe hơn đôi chút, cho dù ngày vẫn phải tiếp hai chai nước, ăn vẫn phải đút từng thìa cháo nhỏ nhưng mẹ đòi xuất viện với lí do: mùi bệnh viện khó chịu. Những ngày mẹ vắng nhà cái Lệ đột nhiên ngoan lạ thường, chiều nào nó cũng đun một siêu nước thật to, có hôm sợ nước nguội nó ngồi đun mãi, đun đến nỗi nước gần đến đáy siêu. Nghe bà Năm nói với mấy bác hàng xóm rằng mẹ tôi đi chặt những cây trinh nữ ở ven ngòi để phơi khô rồi làm củi đun, sáng thì chặt trên bờ, chiều thì lội xuống ven ngòi. Bà còn nói:
“Thôi thì nó cứ mò hến bắt chai có khi còn không cảm lạnh, chứ lội chặt củi nước ngang người rét gấp vạn lần ngụp sâu, có ngày chết oan, nó chết thì khổ mấy mống con…”.
Cứ thế khóe mắt tôi lại cay, cắn môi thật chặt để không òa lên nức nở…
Những ngày sau đó, tôi mang cái vỏ bao đạm của mẹ ra những bờ tre quét lá, cái Lệ cũng đòi vác chổi theo sau. Ngày mẹ về nhà chúng tôi đã chất trật bếp lá tre khô chỉ còn vẻn vẹn một khoảng trống nhỏ để ngồi đun bếp. Mẹ tôi cau mày yếu ớt:
“Các cô để thế kia có ngày đốt bếp của tôi cũng nên….”
Đông năm nay tôi ở trên Hà Nội, đi bộ vỉa hè đường Giải Phóng mùi cháo chai nức lên tận sống mũi, cứ thế là nước mắt lại trực trào nơi khóe mắt. Chuông điện thoại reo, tôi nghe tiếng mẹ tôi thì thầm ấm áp:
“Hà Nội lạnh lắm phải không con, nhớ đừng quên bật nóng lạnh mà tắm nước lã…”
“Vâng mẹ! Nhưng Hà Nội vẫn ấm lắm mẹ ạ, ấm hơn trăm ngàn lần cái rét của con ngòi quê mình mẹ ơi!”
© Bướng – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Về nhà thôi hạnh phúc đây rồi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.





