Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tiếng mẹ gọi chiều đông

2016-09-12 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Phải chăng bởi chúng tôi là khúc ruột của mẹ nên ở ngực có cái gì nhoi nhói chẳng lành? Tôi chạy đến nỗi hai đôi chân cứ díu vào nhau, đua nhau đòi bước trước, đường ra con ngòi chi chít những đá và gạch mẩu nằm ngổn ngang trên những dải đất đỏ bị rửa trôi trơ lên những hòn đá bằng ngón cái, ngón trỏ. Tôi vấp ngã, một lần, hai lần… nhưng rồi vẫn đứng lên mà chạy. Lần đầu tiên đôi chân ấy không biết đau cho dù chầy xước và rỉ máu.

***

“Chi, Lệ ơi đun nước cho mẹ chưa?”

Tôi vẫn nhớ như in những chiều mùa đông ấy, tiếng mẹ tôi vọng vào từ đầu ngõ, đôi chân trần lấm màu cát, màu bùn, cả thân hình ướt sũng giữa trời đông. Cái hơi lạnh khô của gió mùa đông bắc ấy ăn sâu vào tiềm thức mỗi chúng tôi, cái lạnh đến cắt da, cắt thịt, cái lạnh mà đạp cái xe cà-tàng bánh thồ nặng trịch răng vẫn đập vào nhau, thế nhưng mẹ tôi vẫn ngụp dưới con ngòi hàng tiếng đồng hồ.

Tôi ghét mùa đông, mùa mà nước rút nhanh, mùa chẳng mưa giông bão lũ để con ngòi cạn nước, để mẹ tôi không thể ngụp người trong giá lạnh.

Tôi ghét mùa đông, ghét cả tiếng gọi ban chiều của mẹ bởi ngày nào không có tiếng gọi ấy là ngày đó có mẹ mâm cơm không lạnh ngắt.

Tôi lớn lên cùng những chiều đông ấy, khi bữa cơm trưa chỉ có hai chị em ngồi chống đũa dưới manh chiếu giữa nhà. Mẹ tôi thường vác cào, vác thau ra ngòi từ cuối buổi sáng, khi trong xóm hun hút khói thổi cơm trưa sau khi ăn vội lưng cơm nguội ban sáng. Lịch trình ấy cứ lặp đi lặp lại cho đến hết mùa nước rút, đều đặn như tiếng kẻng nhà thờ làng bên ngân vào mỗi giờ Hoàng đạo. Trước khi đi không quên dặn chị em tôi chiều tối đun cho mẹ siêu nước để mẹ tắm, nhưng chẳng phải khi nào chúng tôi cũng nhớ. Gót chân của những đứa trẻ chín, mười tuổi đầu nhiều ham chơi nên quên cả lối về, cho tới khi có tiếng gọi vang lên từ phía đầu ngõ hay cổng nhà mới chợt giật mình thảng thốt, hệt như tiếng chuông gió lanh lảnh vang lên giữa một khoảng trời im gió.

Năm tôi lên mười một, mùa hè năm ấy nắng gắt mà hiếm mưa, lúa mất mùa, cả cánh đồng thấp thoáng bóng lúa bị cờ trắng tựa ngọn lau, ôm đon lúa nhẹ tâng đầy hụt hẫng, đến cả rơm cũng chẳng được đống to như mọi năm. Mỗi lần tôi đun bếp, mẹ hay quay ra răn đe:

“Đốt vừa thôi không mấy bận nữa đút đầu vào bếp mà nấu cơm con ạ!”

Tiếng mẹ gọi chiều đông

Tôi nghe cũng như không, vâng vâng, dạ dạ xong rơm lại tống đầy cửa bếp và cho lửa cháy thật to để cơm nhanh chín, nước nhanh sôi. Mùa đông ấy, chúng tôi ít phải nhặt hến hơn cho dù chiều nào mẹ cũng trở về với thân hình ướt sũng. Hai đứa tôi cho rằng người ta đã mua ngay trên bờ cho nên mẹ không phải mang về nhà cho chúng tôi nhặt nữa, cái Lệ có vẻ vui rõ rệt vì ý nghĩ đó. Chúng tôi vẫn không hay biết, tay mẹ đầy rẫy những vết xước, ngay cả vai, cả chân cũng có vết gai cào, cho tới khi bà Năm cất tiếng sang sảng ở cổng nhà tôi:

“Cái Chi, cái Lệ đâu rồi, lấy cho mẹ mày cái áo mí cái quần nhanh lên”.

Linh cảm cho tôi hay có điều gì đó chẳng lành, tôi hớt hải đưa cho bà Năm bộ quần áo rồi đôi chân cứ thế chạy theo…. Cái Lệ chạy không kịp tôi, nức nở khóc. Tôi cũng khóc, khóc cho dù chả biết tại sao. Phải chăng bởi chúng tôi là khúc ruột của mẹ nên ở ngực có cái gì nhoi nhói chẳng lành? Tôi chạy đến nỗi hai đôi chân cứ díu vào nhau, đua nhau đòi bước trước, đường ra con ngòi chi chít những đá và gạch mẩu nằm ngổn ngang trên những dải đất đỏ bị rửa trôi trơ lên những hòn đá bằng ngón cái, ngón trỏ. Tôi vấp ngã, một lần, hai lần… nhưng rồi vẫn đứng lên mà chạy. Lần đầu tiên đôi chân ấy không biết đau cho dù chầy xước và rỉ máu. Cái Lệ không kịp bước tôi, nó ngồi bệt xuống đường nức nở, hai gót chân cứ di di xuống đất. Tất cả trong chúng tôi bấy giờ là một nỗi sợ cho dù là vô hình, cho dù chỉ là linh cảm của hai đứa trẻ…

Mẹ tôi môi nhợt nhạt, cả thân hình lạnh ngắt với những hơi thở thoi thóp. Dường như bấy nhiêu đó là cả một sự gồng mình gắng gượng. Bà Năm đút cho mẹ tôi muỗng chén nước gừng, các bác, các cô đốt lửa bằng những cành xí hổ mà ai đó là chặt gọn và phơi khô bằng cái nắng hanh đầu đông…. Cái quang cảnh ấy làm một đứa trẻ mười một tuổi đầu như tôi hoảng sợ, tôi gào khóc và ra sức lay mẹ, trong trí tôi lúc ấy mập mờ những mảnh ghép năm tôi năm tuổi, khi ngoại tôi mất vì cảm lạnh. Cái đầu với hai bím tóc đã rối cứ lắc nguầy nguậy và ra sức lay mẹ tỉnh dậy. Cái Lệ chẳng biết đứng sau lưng tôi tự khi nào, tay phải nó túm chặt lấy vai áo tôi, trán toát mồ hôi. Nó ngây thơ hỏi trong tiếng thở gấp:

“Mẹ buồn ngủ quá nên ngủ quên cả ngoài ngòi hả chị?”

Đôi mắt tèm nhem nước của nó nhìn tôi, tôi càng nức nở. Có một cái gì đó đè chặt trên ngực tôi, tôi ngả đầu lên nồng ngực mẹ - ở đó vẫn còn hơi ấm….

Tiếng mẹ gọi chiều đông

Mẹ tôi nằm viện được năm ngày thì khỏe hơn đôi chút, cho dù ngày vẫn phải tiếp hai chai nước, ăn vẫn phải đút từng thìa cháo nhỏ nhưng mẹ đòi xuất viện với lí do: mùi bệnh viện khó chịu. Những ngày mẹ vắng nhà cái Lệ đột nhiên ngoan lạ thường, chiều nào nó cũng đun một siêu nước thật to, có hôm sợ nước nguội nó ngồi đun mãi, đun đến nỗi nước gần đến đáy siêu. Nghe bà Năm nói với mấy bác hàng xóm rằng mẹ tôi đi chặt những cây trinh nữ ở ven ngòi để phơi khô rồi làm củi đun, sáng thì chặt trên bờ, chiều thì lội xuống ven ngòi. Bà còn nói:

“Thôi thì nó cứ mò hến bắt chai có khi còn không cảm lạnh, chứ lội chặt củi nước ngang người rét gấp vạn lần ngụp sâu, có ngày chết oan, nó chết thì khổ mấy mống con…”.

Cứ thế khóe mắt tôi lại cay, cắn môi thật chặt để không òa lên nức nở…

Những ngày sau đó, tôi mang cái vỏ bao đạm của mẹ ra những bờ tre quét lá, cái Lệ cũng đòi vác chổi theo sau. Ngày mẹ về nhà chúng tôi đã chất trật bếp lá tre khô chỉ còn vẻn vẹn một khoảng trống nhỏ để ngồi đun bếp. Mẹ tôi cau mày yếu ớt:

“Các cô để thế kia có ngày đốt bếp của tôi cũng nên….”

Đông năm nay tôi ở trên Hà Nội, đi bộ vỉa hè đường Giải Phóng mùi cháo chai nức lên tận sống mũi, cứ thế là nước mắt lại trực trào nơi khóe mắt. Chuông điện thoại reo, tôi nghe tiếng mẹ tôi thì thầm ấm áp:

“Hà Nội lạnh lắm phải không con, nhớ đừng quên bật nóng lạnh mà tắm nước lã…”

“Vâng mẹ! Nhưng Hà Nội vẫn ấm lắm mẹ ạ, ấm hơn trăm ngàn lần cái rét của con ngòi quê mình mẹ ơi!”

© Bướng – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Về nhà thôi hạnh phúc đây rồi



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top