Thương một người là khi...
2019-04-10 10:28
Tác giả:
Giọng đọc:
Hà Diễm
blogradio.vn - Cảm giác thương một người dù biết người đó không thể thương mình là một cảm giác cực kì ngu ngốc. Biết là ngu ngốc nhưng bản thân là chẳng thể dừng.
Bạn đã bao giờ biết rõ rằng mình ngốc nghếch mà vẫn cứ chấp nhận chưa?
Cho dù là người thông minh đến đâu, cứ đối diện với tình cảm tự dưng ta trở nên ngu ngốc đến vô cùng.
Cho dù là người lý trí đến đâu, cứ đối diện với tình cảm tự dưng ta trở nên cực kì yếu đuối.
Có một số người, cho dù có thể mạnh mẽ vượt qua vô vàn những bão giông, nhưng chỉ cần nhớ đến một đoạn kí ức buồn mang tên một người thì bất giác rơi nước mắt. Chúng ta trải qua những cảm xúc thơ ngây của những rung động đầu đời; trải qua những nhớ nhung, hờn giận, vui buồn bất chợt của lần đầu biết yêu; trải qua những thương tổn, những nỗi đau khi dành hết niềm tin, hi vọng cho ai đó để đổi lấy vô vàn những mảnh vỡ của niềm tin bị phản bội. Tất cả những cung bậc cảm xúc đó khiến cho chúng ta trưởng thành, chai sạn hơn. Thậm chí, đôi khi chúng ta còn tự hỏi, liệu trái tim của chúng ta còn đủ chỗ cho ai đó sau tất cả những vết thương ấy hay không?
Tình cảm là một thứ gì đó rất phức tạp, bởi thế, cho dù đau đớn thế nào, tự dưng đến một lúc nào đó ta vẫn lại mở lòng một lần nữa, đón nhận một ai đó bước vào cuộc đời mình, đi chung con đường với mình. Có thể, chính ta cũng không thể biết rằng người đó có bỏ ta lại trên con đường đó không hay nắm tay ta đi tới cuối con đường. Nhưng sau những bước đi đầu tiên đầy do dự, thì ta vẫn quyết định tiến về phía trước.
Không phải tình cảm nào cũng có những kết thúc tốt đẹp, và không phải câu chuyện nào cũng là của hai người cùng viết. Có những thứ tình cảm mình biết rõ chẳng có kết quả, nhưng lại cứ cố chấp đuổi theo. Tôi từng đọc một cuốn sách nói về những người sống ở Xiberi trong cảnh ngày đêm không phân biệt, bởi thế họ cứ mãi đi về biên giới phía Nam để kiếm tìm sự sống, kiếm tìm ánh sáng. Nhưng cuối cùng, kết quả họ nhận được chỉ là cái chết, không hơn. Thế mà họ vẫn đi, vẫn cố chấp theo đuổi một câu trả lời không có thực. Chúng ta cũng vậy, đã từng cố chấp thương một người chẳng thương mình.
Cảm giác thương một người dù biết người đó không thể thương mình là một cảm giác cực kì ngu ngốc. Biết là ngu ngốc nhưng bản thân là chẳng thể dừng. Đôi khi, việc tìm kiếm một bóng hình trở thành thói quen, việc trông đợi một cái ngoái nhìn trở thành niềm mong mỏi. Đôi khi, bản thân bất giác nở nụ cười phía sau ai đó, dụ nụ cười của họ dành cho ai khác chẳng phải mình. Để rồi, ngốc nghếch nhìn người mình thương thương người khác.
Cảm giác nhìn người mình thương thương người khác là một cảm giác cực kì buốt nhói. Biết là đau những vẫn không thể ngăn bản thân mình để tâm. Đôi khi, chỉ cần ai khác nhắc đến tên người đó lại khiến tim mình hẫng nhịp. Đôi khi, bất giác cảm thấy ghen dù biết rõ mình chẳng được quyền ghen. Người mình thương thương người khác, bản thân biết rõ nên từ bỏ, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cố chấp đi lặng lẽ phía sau, chờ đợi một lúc nào đó mệt mỏi họ quay lại nhìn mình. Nhưng có những sự thật rằng, dù trên con đường ấy chẳng còn ai khác ngoài ta thì ta vẫn không phải sự lựa chọn của người đó.
Thế nhưng, tôi nghĩ rằng, một mối quan hệ rõ ràng vẫn là một mối quan hệ hạnh phúc hơn cả. Ví như ta thương một người không thương mình, ta có thể gọi nó bằng hai chữ “đơn phương”; ta thương một người cũng thương mình, ta có thể gọi nó bằng hai chữ “song phương”; nhưng đôi khi có những mối quan hệ được tạo ra bởi chính sự mập mờ do dự của trái tim mà đến bản thân mình còn chẳng thể định danh được nó.
Có một thứ tình cảm chẳng phải bạn, chẳng phãi yêu, càng không phải người dưng… ta chỉ có thể gọi nó là một mối quan hệ lưng chừng. Mà cái gì lưng chừng thường khiến người ta day dứt nhất. Chúng ta vốn là con người của cảm nhận, nhưng đôi khi ta lại hồ nghi cảm nhận của chính mình. Bản thân nửa muốn tin tình cảm của người đó, vừa lo sợ bản thân ngộ nhận. Bản thân vừa muốn giữ người đó lại, vừa chẳng biết người đó có muốn ở lại bên mình hay không. Bản thân vừa muốn bắt đầu, nhưng lại sợ hai chữ “kết thúc”.
Thế rồi, ta phân vân, ta do dự, ta chần chừ không nói. Để rồi, cái gì lưng chừng thì cũng đến lúc rơi xuống vực, tự dưng ta tiếc nuối, ta hối hận, ta tự trách bản thân mình tại sao không kéo cái tình cảm lưng chừng ấy lên khỏi bờ vực để mà nắm lấy? Bởi thế, thứ tình cảm lưng chừng như một vết sẹo dài của quá khứ khiến người ta day dứt nhất mỗi khi nhắc lại.
Thương một người cũng thương mình là thứ tình cảm hạnh phúc nhất mà cũng là đau đớn nhất. Hạnh phúc khi tình cảm của mình được đáp lại, được nắm tay ai đó vượt qua những con đường khác nhau, có gập ghềnh sỏi đá, có bằng phẳng bình yên. Có những buổi sáng thức dậy mỉm cười khi nhớ đến một cái tên, một nụ cười, một ánh mắt; có những buổi tối trước khi đi ngủ, thấy an yên khi được nghe một giọng nói, chia sẻ một tâm tư, vứt bỏ những gánh nặng sau một ngày mệt mỏi. Nhưng chẳng có cái gì luôn vận hành đúng theo quy luật của nó, chẳng có cái gì tuyệt đối tồn tại trên đời.
Trái đất tự quay quanh trục còn có lúc chậm lúc nhanh, trăm ngàn hạt mưa rơi còn có hạt bốc hơi khi chưa kịp chạm đất thì hai trái tim trong hai con người khác biệt không thể nào luôn luôn đồng điệu. Bởi thế, đến một lúc nào đó giữa hai người không thể tìm được tiếng nói chung, sẽ có những cãi vã, giận hờn. Đôi khi, chúng ta chọn cách im lặng đợi sóng gió qua đi, nhưng tôi từng đọc được rằng “sóng gió quá nhiều sẽ làm tan vỡ một mối quan hệ, còn bình lặng quá sẽ làm tan chảy một mối quan hệ”. Bởi thế, có những khoảng lặng kéo dài sẽ khiến cho hai người bình lặng mà xa. Kết quả của một mối tình “song phương” thực ra vốn phụ thuộc vào cách giải quyết sóng gió của hai cá nhân khác biệt. Vốn dĩ chẳng có ai sinh ra đã hợp nhau, chỉ cần một chút thấu hiểu, một chút cảm thông, một chút sẻ chia để có thể thương mãi một người cũng thương mình.
Con người chúng ta luôn sống trong vô vàn mối quan hệ, vô vàn mâu thuẫn, mâu thuẫn giữa tin tưởng và mất lòng tin, hi vọng và thất vọng, gắn kết và đổ vỡ… nhưng dù như thế nào ta vẫn chấp nhận liều mình đánh đổi. Đời người vốn là một canh bạc, không cược sao biết mình thắng hay thua? Bởi dù trải qua trăm ngàn kiếp người, chúng ta vẫn không thể sống thiếu yêu thương.
© Phương Duyên – blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang
Video: Tuấn Anh
Xem video Thời thanh xuân của chúng ta.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.