Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng 8 Đoản khúc cho em (Thì thầm 280)

2013-08-14 21:00

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Bum Bum

Thì thầm bên bàn phím  - Mẹ sinh em vào một ngày se sắt lạnh của tháng 8. Ngày mưa bay bay rơi đầy trên tóc, trên áo mẹ những nỗi niềm vương vấn không thể nói thành lời. Ngày cái nắng gay gắt, hung bạo hôm nào trốn mãi trong mấy tầng mây lơ lửng giữa bầu trời mênh mang. Ngày gió trở nên lạnh lùng rồi vội vàng, mải miết băng qua cánh đồng làng xác xơ, hiu hắt như tìm như kiếm một điều gì đó vừa đánh mất trong những làn sóng lúa thưa thớt đuổi nhau chạy mãi, chạy mãi cho đến khi tất cả mất hút nơi đường chân trời xám ngắt kia.

Giữa đêm tháng 8 mưa giăng đầy trời, gió thét gào, gầm gừ đe dọa bên cửa sổ, tiếng khóc em xé nát sự âm u của bóng tối chờ trực bên ngoài. Tiếng khóc tan dần vào tiếng mưa, vào tiếng hàng bạch đàn vặn mình răng rắc, vào tiếng lá xào xào của một đêm bão về bất chợt. Mẹ ôm vào lòng cái hình hài bé bỏng là em, giọt nước mắt ấm nóng giấu kĩ từ biết bao hi vọng, chờ mong giờ lặng lẽ rơi trên gương mặt hạnh phúc. 9 tháng 10 ngày, em chào đời bằng tiếng khóc. 9 tháng 10 ngày, mẹ cũng khóc vì sự có mặt của em trong cuộc đời mình. Trên đôi bàn tay chai sạn vì những nhọc nhằn vất vả, ba vụng về, lóng ngóng bế em vào lòng. Niềm rạng rỡ ánh lên trong khóe mắt rưng rưng.

Những ngày gian nan đó, ba chạy mưa từng cơn lo đủ đầy cho em từng bữa ăn, yên tâm trong từng giấc ngủ. Tiếng mẹ ru hời, hòa nhịp theo tiếng võng kẽo kẹt nặng nề suốt một mùa gió dài và nuôi lớn tuổi thơ em:

                   Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
                   Năm canh dài thức đủ năm canh…

Em đã lớn khôn từ biết bao lần tháng 8 về qua ngõ. Và trưởng thành theo những mùa qua. Chỉ có những nhọc nhằn gian truân của mẹ, của ba, giấu kín trong những buổi em hớn hở đến trường, tung tăng nhảy chân sáo theo lũ bạn dầm mưa, trốn nhà rong chơi những ngày trưa nắng gắt, yên giấc cho giấc ngủ em đêm về… là hình như còn trẻ mãi. Và kẹt mãi trong hồi ức tuổi thơ. Em ơ hò băng qua những giấc mơ trong veo tuổi nhỏ. Nhớ nhớ quên quên một ngày gió về của tháng 8 năm xưa.

Nơi em sống vốn chẳng có mùa thu. Em có thể hỏi xin chút heo may từ những miền đất khác. Em gom góp chút man mác của mây trời thả vào những trang thơ vụng dại. Em ủ mãi trong lòng bàn tay những sợi nắng mềm, chờ những ngày mưa một mình đem ra hong khô cho trái tim em mong manh, bé nhỏ. Em đợi tháng 8 về rồi đi.

Rồi một sớm nay, tháng 8 vô tình ghé ngang cửa. Em đứng lặng bên song, thả hồn mình trôi lãng đãng về bên chân trời đã cũ kĩ lớp áo xác xơ những ngày giao mùa. Em ngân nga một mình câu tình ca đã cũ “Tháng 8 mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ”. Giọng hát trong veo còn tâm tư nặng trĩu nỗi u hoài. Vội mở bung cửa sổ đón những cơn gió còn ngập ngừng ngoài sân. Một chút dè dặt, một chút ngại ngùng rồi tất cả vội vã ùa vào khắp phòng. Gió… Thổi tung mái tóc mềm chưa từng vương vấn một lời yêu. Thổi tung cả những nhớ nhung về một hình bóng cũ. Thổi tung những xáo động em cẩn thận cất vào những khoảng lặng thời gian. Tiếng chuông gió rung leng keng leng keng nhịp nhàng, gieo vào không gian những thanh âm trong trẻo, vô tư. Em có thể như chuông gió, mỗi bận gió về là lại vui tươi?

Tháng 8 – Đoản khúc cho em (Thì thầm 280)

Đi qua tháng 8, em dại khờ ngu ngơ đem trái tim mình thả vào trong thinh lặng. Yêu ghét tình thù em có đủ sức vượt qua? Giữa sóng gió phong ba có ai chịu chìa tay cho em nắm lấy? Giữa dòng đời bon chen, xô đẩy em có thể là bờ vai cho ai đó tựa nương? Giữa những vấn vương em rồi có lạc lối? Giữa những khoảng tối em có thấy lòng sợ hãi, chùn chân? Giữa những bâng khuâng, em có vô tình đánh rơi trái tim u uất? Giữa những tính toán, chật vật của cuộc sống này em có tìm được bình yên? Em sẽ lại hồn nhiên gọi nụ cười trên môi trở lại hay sẽ im lặng để những tê tái nhấn chìm những xao động mong manh? Em 22 tuổi xuân xanh, hiền lành và khờ khạo, bước chênh vênh trên con đường chẳng biết dẫn về đâu. Em 22, đã qua rồi cái thời mơ mộng về một thế giới đầy phép màu, lộng lẫy đấy rồi sẽ vỡ tan đấy. Chỉ còn lại em trơ trọi, đơn độc, bé nhỏ giữa hàng ngàn người vẫn băng qua em mỗi ngày. Trong cuộc đời rộng lớn, mênh mông này, ai cần em và em cần ai? Chỉ có tiếng thở dài, dài như 22 mùa lá!

22 tuổi em nghĩ mình đã quên. Quên một sớm mai thức dậy lại thấy mình trở thành cô bé con chập chững bên hiên nhà đầy xác lá bàng rơi. Tháng 8 về! Em bé bỏng trong vòng tay thân yêu của mẹ. Em hòa vào giọng hát trầm trầm của ba. Em thấy mình lại trở về làm cô nhóc con tóc hai bím, níu tay áo mẹ sợ sệt ngày đầu tiên đến lớp. Em trở thành cô công chúa nhỏ khanh khách cười mỗi bận ba công kênh quanh nhà. Em sẽ khóc òa vì không được mẹ mua cho gấu bông nhưng cũng dễ bật cười vì một que kem ba vừa “úm ba la” đặt vào tay em. Em 22, hết buồn rồi vui, hết khóc rồi cười, vấp ngã rồi đứng dậy, có thể ôm tất cả vào lòng hoặc thả tuột tất cả khỏi tay,… thì em vẫn là em – cô gái thuộc về tháng 8.

Con gái sinh tháng 8 có thể mong manh như đám lá mùa thu gió thổi tung trên phố, có thể dịu dàng như những đám mây lãng đãng cuối trời xa, có thể êm ái như những ngón tay đan vào nhau trong một ngày trời đột nhiên trở gió, có thể hiền lành như những vạt nắng yếu ớt mỏng mảnh đến nao lòng của tiết trời lúc sang thu. Nhưng em cũng là cô gái thuộc về chòm Sư Tử , mang trong người sự kiên cường, bản lĩnh đến không ngờ. Em có thể dại khờ cất nhớ thương trong những trang nhật kí chỉ mình em biết. Em có thể vụng về gửi những tâm tư trong giàn dạ lý hương nồng nàn nơi bước chân ai vẫn đi về mỗi tối, rồi giật mình nép mình sau cửa khi có một ánh mắt đang mải kiếm tìm xung quanh. Nhưng em cũng đủ mạnh mẽ để bình thản nhìn người tay trong tay cùng người khác, đủ kiêu hãnh để thản nhiên bước qua người với một nụ cười trên môi. Có gì đâu, chẳng qua chỉ là một người đã thuộc về những-ngày-đã-cũ mà thôi!

Tháng 8 – Đoản khúc cho em (Thì thầm 280)

Tháng 8 lại về. Tháng 8 ngày em sinh ra. Tháng 8 nơi em thuộc về. Bao nhiêu lần tháng 8 đến rồi đi bỏ em loay hoay, mắc kẹt với những dòng chảy ngổn ngang, bề bộn của cuộc đời. Nhưng em vẫn sẽ mỉm cười. Vì em biết… Tháng 8 về là để nhắc cho em nhớ em đã từng là niềm hạnh phúc lớn lao của ba mẹ như thế nào, em đã sống và lớn lên từ tình yêu đó ra sao. Tháng 8 về  nhắc cho em nhớ những khoảng thời gian đã qua dẫu có những cay đắng, chông chênh, có hẫng hụt và tuyệt vọng thì cũng không thiếu những lúc ngọt ngào, hân hoan, đầy ắp niềm tin và tràn trề hi vọng. Tháng 8 về gieo vào lòng em hạt giống của những ước mơ về ngày mai đang đến. Tháng 8 về cho em cơ hội để ngồi ngẫm lại về bản thân và biết trân trọng những khoảnh khắc em còn được sống. Dù có nhỏ bé, đơn độc đến đâu em vẫn là một mảnh ghép của cuộc đời. Em không đặc biệt nhưng em là duy nhất. Và vì em là một cô gái của tháng 8 nên hãy sống thật an nhiên và hạnh phúc. Như chiếc chuông gió bên ô cửa đợi gió tới sẽ lại ngân lên những thanh âm vui tươi, trong sáng. Vì em vừa tròn 22. Vì em còn được sống. Và vì sẽ luôn có ai đó cần em trong cuộc đời này…

                                                                                                                   PHONG CHÂU

                                                                                                                  31.07.2013





  • Gửi từ blogger Rainy168

Thì thầm số 280 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio

(...)

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top