Dấu chân online 97: Vòng quanh thế giới trên xe đạp (Phần 4) – Ấn Độ, Hy Lạp, em thấy gì?
2013-08-11 10:21
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Jun
5 ngày đầu tiên, tôi vật lộn với cái nóng và sự nhàm chán, sau đó là hàng giờ ngồi thiền không nhúc nhích. Thử thách lớn nhất với tôi là cảm giác ngứa ngáy, mồ hôi ướt đầm lưng áo khiến người tôi nóng ran như có hàng ngàn con kiến đang bò khắp nơi. Đến ngày thứ 6, thứ 7, tôi bắt đầu nhận thấy sự thay đổi đang diễn ra trong mình, như có dòng nước mát thanh khiết theo hơi thở lan tỏa khắp tâm trí và cơ thể.

23/5
Chúng tôi rời Lucknow - thủ phủ của bang Uttah Pradesh, một thành phố xinh xắn với những công trình kiến trúc và văn hóa mang đậm phong cách Hồi giáo, để đến Kanpur, một thị trấn đông dân cách đấy khoảng 130 km. Giống như nhiều nơi khác ở Ấn Độ mà chúng tôi từng đi qua, Kanpur là một thị trấn nghèo với những con phố gồ ghề nhằng nhịt xe cộ đi lại, mỗi mét vuông vỉa hè trở thành “nhà” của những người vô gia cư, người may mắn thì có manh chiếu rách, người thì chỉ có độc bộ quần áo trên người.
Len lỏi giữa con phố chật hẹp, chúng tôi đã gặp hai chàng trai trẻ Lucky và Sunny. Lucky kể cho chúng tôi nghe về người vợ chưa cưới của anh: "Theo phong tục truyền thống, bố mẹ sẽ chọn vợ cho tôi. Tôi sẽ không được biết mặt cô dâu cho đến tận ngày cưới. Tôi chỉ biết cô ấy đang học tại New Delhi".
Cung điện Taj Mahal được xây bằng đá cẩm thạch trắng, một loại đá cực kỳ nhạy cảm với những thay đổi nhỏ nhất của ánh sáng.
"Tuy nhiên, chúng tôi thỉnh thoảng có thể gọi điện cho nhau. Ở Ấn Độ, hôn nhân thường được sắp xếp giữa hai gia đình có cùng một đẳng cấp xã hội. Nếu tôi yêu và muốn cưới một người không thuộc đẳng cấp của mình, gia đình tôi sẽ từ chối có mặt trong đám cưới, và tất nhiên họ không hỗ trợ bất cứ gì cho cuộc sống tương lai của hai vợ chồng. Giống như anh bạn Sunny của tôi đây, cưới một cô vợ thuộc tầng lớp thấp hơn, và đã 3 năm rồi, bố mẹ Sunny vẫn từ chối gặp mặt vợ cậu ấy. Vậy thì, tốt nhất cứ nghe lời bố mẹ thôi", Lucky nói.

Thật khó tin vào những gì chúng tôi vừa được nghe, nhưng cả tôi và Guim đều chúc cho Lucky gặp may mắn. Chia tay Lucky và Sunny, chúng tôi rời khỏi Kanpur với bao thắc mắc về sự trói buộc của đẳng cấp và những hệ lụy của nó.
Bài và ảnh : Thùy Anh và Guim Valls Teruel
Được thể hiện qua giọng đọc: Jun
Kỹ thuật : Jun
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)
Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.

Đứng vững vàng trên đôi chân nhỏ bé (Blog Radio 856)
“Nước mắt lưng tròng, tôi đọc hết lần này đến lần khác, nhưng không thể không chấp thuận rằng, thanh xuân là một cuốn sách quá đỗi vội vã”. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta tháo ra những ngụy trang trên gương mặt của mình. Cởi bỏ dáng vẻ vô tư, lộ ra đôi mắt đỏ hoe; rũ bỏ nụ cười gắng gượng trên môi, giọt nước mắt đã lăn dài trên má.