Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người đoạt chức vô địch

2013-08-10 10:05

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù

Cuộc bàn tán sôi nổi cuối cùng cũng kết thúc: địa điểm chọn nơi thi nhảy xa do Tuấn sứt đề nghị sẽ là bãi cỏ phía bên kia con mương đào. Chỗ đó vừa đủ rộng để chạy lấy đà, vừa sẵn chiếc hố. Chỉ cần cùng nhau vơ ít cỏ khô làm lớp đệm là có một hố nhảy tuyệt vời.

Công việc được hoàn thành mau chóng bởi đứa nào cũng muốn trổ tài với bạn bè.


Chị Hà được mời làm trọng tài. Bốn năm khán giả tí hon ngồi ở bờ mương bên kia, đang hau háu chờ đợi. Thỉnh thoảng chúng lại xô đẩy nhau để chen lên ngồi trước.

- Các thí sinh chuẩn bị. - Chị Hà dõng dạc nói to: Tôi gọi đến ai thì người đó vào vị trí. Số một là Hưng tồ.

Hưng tồ ớ lên một tiếng rồi run run bước vào vị trí. Nó bậm bạch như một chú vịt bởi cặp mông khá to. Chị Hà hô:

- Bắt đầu!



Hưng tồ lấy đà và không ai ngờ cu cậu cũng chạy nhanh đến thế. Gần đến nơi, miệng nó bặm lại và "phốc", nó nhảy vào đúng miệng hố bên kia, đất lún xuống. Sau một lát mất thăng bằng, Hưng tồ đã đứng thẳng dậy, hãnh diện nhìn mọi người.

Người tiếp theo là Dũng béo. Vừa gọi đến tên, Dũng béo vỗ đùi, vỗ bụng đen đét để thị uy. Nhưng rồi nó cũng nhảy qua hố, có phần dễ dàng hơn Hưng tồ. Chỉ phải cái chân cậu to lún sâu xuống lớp đất mềm khiến cả bọn phải xúm lại "nhổ" Dũng béo lên. Nó cười toe toét:

- Tớ sẽ nhảy lại để tự phá kỉ lục.

Người thứ ba là Tuấn sứt. Tuấn sứt từng tham gia thi nhảy cấp huyện nên nó vượt qua chiếc hố nhẹ như mèo. Xong việc nó ra một bãi cỏ cạnh đó nằm vắt chân chữ ngũ để chờ nhận giải.

Thêm ba vận động viên nữa vượt qua hố. Trong khi Dũng béo đang nóng lòng chờ nhảy lại thì chị Hà gọi đến Tôm chíp, cũng là người cuối cùng. Tôm chíp bé nhất bọn, tính tình lại rụt rè, mới nghe gọi đến tên mặt đã đỏ lên. Chị Hà có ý ái ngại, bảo:

- Nếu em không muốn thi thì coi như em là khán giả.

Tôm chíp càng bối rối. Dũng béo thấy vậy liền cười cười bảo:

- Làm khán giả thì sang bờ mương bên kia, còn nếu muốn nhảy thì để tớ cắp vào nách rồi cùng bay qua.

Có thể vì tự ái, Tôm chíp quyết định vào vị trí.

- Hai... ba!

Tôm chíp giật bắn người lao lên. Đến gần điểm đệm nhảy thì cậu đột nhiên đứng sựng lại, chân miết xuống đất.

- Không nhảy được thì chạy qua. - Dũng béo khích bác.



Tôm chíp mặt tái mét, gần phát khóc lên vì giận mình và tức bạn. Chị Hà nhẹ nhàng an ủi:

- Em có thể nhảy lại.

- Hay là để về lắp chiếc quạt vào đít đã. - Hưng tồ chen vào.

- Phải đấy! - Mọi người tán dương và cùng cười ầm lên.

- Em có nhảy lại không? - Chị Hà cũng bắt đầu sốt ruột. Nếu không nhảy thì em có thể ra để Dũng béo vào nhảy lại.

- Ra đi! - Dũng béo cáu tiết - Tớ cho cậu thành tích lúc nãy đấy.

Nhưng Tôm chíp quyết định nhảy lần thứ hai. Lần này cậu lấy đà đúng bài bản hơn. 

Tác giả: Nhà văn Tạ Duy Anh

Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím xù, Hằng Nga

Kỹ thuật : Nhím Xù, Hằng Nga


(...)

Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)

Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)

Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.

Đứng vững vàng trên đôi chân nhỏ bé (Blog Radio 856)

Đứng vững vàng trên đôi chân nhỏ bé (Blog Radio 856)

“Nước mắt lưng tròng, tôi đọc hết lần này đến lần khác, nhưng không thể không chấp thuận rằng, thanh xuân là một cuốn sách quá đỗi vội vã”. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta tháo ra những ngụy trang trên gương mặt của mình. Cởi bỏ dáng vẻ vô tư, lộ ra đôi mắt đỏ hoe; rũ bỏ nụ cười gắng gượng trên môi, giọt nước mắt đã lăn dài trên má.

back to top