Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cuộc sống như chưa từng có anh! (Thì thầm 277 )

2013-08-04 21:00

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Bum Bum


Thì thầm bên bàn phím - Ngày ... tháng ... năm

Hôm nay đứa bạn thân mới từ Sài Gòn về rủ mình đi café gặp anh nó mới quen. Cũng đang rảnh rỗi nên mình nhận lời đi chơi. Lần đầu gặp anh mình không thấy có ấn tượng gì đặc biệt? Anh dáng người thấp, đen và cực kiệm lời, lại còn ngồi thu lu lôi hết điện thoại này đến điện thoại kia ngay lần đầu gặp nhau thì ấn tượng được điều gì nhỉ? Ấn tượng về anh chẳng có chút gì tốt đẹp ngoài giọng nói và nụ cười rất nhẹ nhàng của anh. Nhưng em lại kết nụ cười và giọng nói nhẹ nhàng ấy.

Em chính thức kết anh rồi!

Thế nhưng dường như anh lại thích đứa bạn em. Em chú ý thấy anh lén nhìn nó. Cái cảm giác ghen tỵ chiếm lĩnh con người em. Chưa khi nào em ghen tỵ với nó, dù đã làm bạn với nó hơn 10 năm rồi.

Em muốn có nhiều cơ hội để gặp gỡ và nói chuyện với anh. Điều đó lại bị anh từ chối làm em xấu hổ vô cùng. Anh nghĩ ai em cũng hạ mình như với anh sao trong khi bình thường ai cũng bảo em kiêu lắm? Nhưng đứng trước người em thích, dường như mọi điều tưởng chừng vô lý ấy lại trở nên bình thường đến lạ.

Cuộc sống như chưa từng có anh! (Thì thầm 277 )

Ngày ... tháng ... năm

Rồi em quyết định tránh xa anh, tránh xa người thích đứa bạn thân của em thì anh lại tiến đến gần em hơn.

“Sao em cứ trốn anh vậy?” Anh đã hỏi em như thế.

“Trước khi em để tình cảm của mình không kiểm soát được thì em phải tránh xa anh ra.” Có chút bia vào nên em không kiểm soát được lời nói, cứ thế, cứ thế nói ra rằng em nghĩ em thích anh, rằng em biết em không nên thích anh, rằng em biết anh thích bạn em…

“Ai bảo anh không thích em?”

Em đã ngỡ ngàng khi nghe câu nói đó. 3 năm rồi em mới yêu và dường như cũng được yêu. Em ngây ngất trong cảm giác hạnh phúc đó!

Ngày ... tháng ... năm

Cuộc sống vốn ồn ào nhưng từ lúc có anh, em thấy bình yên lắm. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại quan tâm hằng ngày. Đôi khi nó chỉ là để báo cho người kia biết mình đang nhớ nhau nhiều như thế nào. Cái giọng nũng nĩu khi anh bảo: “Anh nhớ em quá biết làm sao đây?” khiến em thương anh nhiều biết mấy.

Nhớ anh ngay cả khi nhìn thấy anh…

Ngày ... tháng ... năm

Anh bận đi công tác về 10h đêm vẫn đứng trước cửa nhà em và nhất định chờ gặp em bằng được mới chịu về. Gặp nhau chỉ để nhìn nhau thôi nhưng cũng đủ bù đắp khoảng thời gian không gặp nhau.

“Anh nhìn xong rồi. Em vào ngủ ngoan nhé!”

Lúc đó thật sự chỉ muốn ôm chầm lấy anh thôi.

Ngày ... tháng ... năm

Em gọi cho anh không được.

 Em nhắn tin anh không trả lời.

Em đi học mà tâm trí để đâu đâu chợt có tin nhắn đến…

“Chúng mình không hợp nhau đâu em à. Chúng mình làm bạn thôi nhé!”

Em không còn nhớ cái cảm giác lúc đó của mình như thế nào nữa ngoài cảm giác trống rỗng. Những dòng chữ trong sách đơn giản là thế mà em cũng không hiểu nó đang nói điều gì. Em bỏ ngang buổi học. Nhưng em tuyệt đối không khóc. Em chỉ thắc mắc là tại anh thay đổi nhanh đến vậy.

“Em đồng ý! Nếu đó là điều anh muốn thì em sẽ làm theo. Em cũng không muốn làm bạn với anh. Em chỉ thấy hối hận vì mình đã nhìn nhầm người thôi.”

Tin nhắn cuối cùng em gửi cho anh với cảm giác xót xa trong lòng.  Em vẫn là em, vẫn cười đùa, vẫn vui vẻ như vốn dĩ nó phải thế.

Dường như thế giới của em chưa bao giờ có anh…

Cuộc sống như chưa từng có anh! (Thì thầm 277 )
Ngày ... tháng ... năm

Bạn em lại về chơi và rủ đi hát. Lúc uống hơi nhiều một chút, em lại thấy nhớ anh, nhớ anh đến phát khóc. Bạn em vỗ về nói anh không xứng đáng. Vâng,  anh không xứng đáng. Nhưng biết làm sao đây, khi em vẫn yêu và nhớ anh nhiều đến vậy.

Anh tàn nhẫn đến mức em gọi cũng không nghe máy. Điều đó làm em càng hạ quyết tâm phải quên anh mặc dù mọi chuyện không dễ dàng như em nghĩ. Nỗi nhớ anh cứ dày vò em từng ngày nhưng lòng kiêu hãnh trong em còn cao hơn gấp nhiều lần. Nó không cho phép em được liên lạc với anh.

Ngày ... tháng ... năm

“Ra ăn cơm với anh.” Đột nhiên sau mấy ngày không liên lạc anh gọi cho em.

Vô thức như con ngốc em ra gặp anh, chỉ để nhìn anh, chắc vậy. Em không ăn dù chỉ là một chút. Từ cái hôm nhận tin nhắn chia tay, chưa có ngày nào em ăn trọn vẹn một bữa cơm, cảm giác đói bụng dường như cũng không còn.

“Anh liên lạc với em làm gì?”

“Vì anh nhớ em.” Anh tỉnh bơ trước câu hỏi đó thì em nên thế nào đây?

“Sao anh kêu chúng ta không hợp?”

“Em trẻ con lắm.”



Rồi lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Em biết em yêu anh nhiều hơn anh yêu em, nhưng điều đó không có nghĩa anh muốn làm gì, muốn đối xử với tình cảm của em thế nào cũng được. Em tuyệt đối không tha thứ cho anh đâu.”

“Ngủ ngon nha em yêu.”

“Em hạnh phúc vì có anh.”

Chuỗi ngày tiếp theo lại như trước. Em và anh lại nhắn tin, gọi điện quan tâm nhau, đi ăn cùng nhau, nhìn thấy nhau thôi cũng đủ khiến đứa không đòi hỏi nhiều như em thấy hạnh phúc dường nào.

Ngày...  tháng ... năm

Anh lại im lặng

Lần trước anh còn nói chúng ta không hợp, nhưng lần này anh chỉ im lặng, thứ im lặng khiến em phát điên và muốn dừng lại tất cả anh à.

“Anh dừng lại trò đùa giỡn tình cảm này đi. Chúng ta dừng lại thôi”.

Lần này em chủ động chấm dứt cái trò chơi mà anh bắt đầu. Thế nên em thấy nhẹ nhõm biết bao.

Ngày ... tháng ... năm

Thời gian chưa bao giờ là thứ quyết định cho tình yêu. Em quen anh rồi yêu anh dù ngắn ngủi nhưng tận sâu trong đáy lòng em, chưa bao giờ em xem nó là điều đùa giỡn. Em yêu anh, dù cho người ta có nói anh không ra gì, anh xấu xa nhưng em không bận tâm. Nhưng chính anh đã làm em tổn thương. Nên coi như em không nghe lời cảnh báo để rồi hậu quả em là người gánh chịu.

Ban ngày em đi làm nên công việc khiến em bận rộn, nỗi nhớ anh dường như không có cơ hội xuất hiện. Nhưng đêm về, sự cô đơn vây kín, em ngạt thở trong đó và rồi em nhớ anh nhiều, nhiều lắm. Bao lần em cố gắng để gạt anh ra khỏi bộ nhớ nhưng lại bất lực nhìn nó lan rộng ra.

Anh à, em chỉ mất người không yêu em nhưng anh lại đánh mất người yêu anh, nhiều hơn anh nghĩ đấy. Vậy nên em sẽ coi tất cả những cơn mộng mị em tự nghĩ . Để rồi sau đó, cuộc sống của em sẽ lại như chưa từng có anh!

Thế nên thôi em coi như tất cả chỉ như một giấc mơ do em tự biên tự diễn. Và giờ em tỉnh giấc, mọi thứ của em lại như trước, cuộc sống chưa từng có anh…
 

  • Gửi từ bạn đọc Quỳnh Ku

Thì thầm số 277 được thể hiện qua giọng đọc Bum Bum, Voi Kòi và Nhóm sản xuất Dalink Studio

(...)

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

back to top