Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ở cái hồ nơi tận cùng biên giới

2013-07-31 14:11

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù, Jun

Anh hớp một ngụm, nghe hơi rượu bốc lên nóng cả mặt, váng cả đầu. Elsa đón lấy cút rượu, cũng uống một hớp. Vô tình làm sao, đôi môi cô chạm ngay chỗ môi anh vừa đặt. Họ nhìn nhau ngỡ ngàng như kiểu nhờ rượu mà can đảm đột xuất, hay nhờ rượu mà tự dưng người này thấy người kia quyến rũ không ngờ. Đó là nụ hôn dài nhất mà anh từng biết trên đời.

Không phải Bắc cực, tất nhiên. Không phải những đỉnh băng tuyết chập chùng ở Trung Á, tất nhiên. Anh đang ở Ulaanbaatar, thủ đô có mùa đông lạnh nhất thế giới. Và anh sẽ đến cái hồ nơi tận cùng biên giới.

Anh đến Mông Cổ lần đầu tiên vào mùa hè năm 24 tuổi. Đó là một trong những ngày tuổi trẻ đẹp nhất cuộc đời. Nắng đẹp, núi xanh, trời xanh. Sân bay Chinggis Khan nhỏ như một cái sân bay tỉnh lẻ. Anh vẫy tay đi nhờ chiếc xe tải nhỏ cũ kĩ vào Ulaanbaatar. Anh tài xế mặt đỏ, mắt híp mở một băng nhạc tiếng Mông Cổ – cái thứ tiếng mà ban đầu nghe cứ ngờ ngợ tưởng đang nghe tiếng Hàn. Nhưng rồi thì sau đó nó ngấm vào tâm trí như một thứ tín hiệu du dương thân thuộc không thể nào nhầm lẫn. Anh ngồi, miệng cười không thể nào ngậm lại được, tay vỗ vào cửa xe đầy bụi theo nhịp bài hát một cách đầy kích động. Anh tài xế thi thoảng lại quay sang nhìn anh gật gật đầu, nói OK liên tục. Đó là từ tiếng Anh duy nhất mà anh ta biết.



Mới đó mà đã 10 năm rồi.

10 năm trước, anh đã rời Mông Cổ trước khi mùa đông đến. Sau chuyến đi tuyệt vời nhất của đời mình, anh trở về Việt Nam, vào làm việc cho một agency quảng cáo. Anh không quay lại Mông Cổ cho đến tận bây giờ, dù miền đất ấy vẫn ám ảnh anh mỗi khi nhớ về. Không phải vì anh không có thời gian. Giữa những lần chuyển việc, anh đã đi những chuyến đến Sri Lanca, Nepal trong ba bốn mươi ngày. Nhưng thật vô lý khi người ta quay lại một nơi mình đã từng ở đến ba bốn tháng, trong khi thời gian và tiền bạc thì có hạn, mà thế giới này thì thật là rộng lớn và còn bao nhiêu nơi phải đến.

Nhưng rồi anh đã trở lại, vào mùa đông.

- Anh từng ở đây, hả? – Eric, chủ của Golden Gobi Guesthouse nhìn anh.

- Trí nhớ anh tốt thật.

- Năm đó tôi vừa mở guesthouse này. Rồi tôi nhận ngay hợp đồng chuẩn bị cho chuyến khám phá của anh và Mike, làm sao tôi quên được. Thỉnh thoảng tôi vẫn chiếu cuốn phim tài liệu của các anh cho khách ở đây xem.

- Ở đây không có gì thay đổi lắm. – Anh nhìn quanh.

- Ở phòng riêng, hay dorm? – Eric mỉm cười hất đầu thân thiện.

- Phòng đơn.

- Còn gì nữa không?

- Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe Jeep Nhật trong 15 ngày, ngày mai xuất phát. Và một tour assistant đồng thời là tài xế. Chỉ là phòng hờ thôi. Còn thực tế, tôi sẽ tự lái.

- Nên vậy. Mùa này lái xe nguy hiểm lắm, nhất là nếu không thông thạo địa hình. Anh định đi đâu?

- Tôi lên miền Bắc.

- À.

Mới đầu tháng 12, những cửa tiệm đã trang trí những cây thông giáng sinh lộng lẫy. Mới mùa hè nào đó anh còn say sưa ngồi ở quảng trường trung tâm ngắm mặt trời 10 giờ đêm chưa lặn, vậy mà bây giờ đã là ba giờ chiều của mùa đông 10 năm sau, trời tối sầm u ám, chỉ có những mái nhà phủ tuyết trắng hắt lên thứ ánh sáng lờ nhờ. Bảng điện tử chỉ – 40 độ F.



Ulaanbaatar là thủ đô lạnh nhất thế giới, anh lẩm bẩm. Rồi anh chữa lại, UB là thủ đô lạnh nhất thế giới. Ngày xưa khi mới đến đây, anh đã nhanh chóng học theo kiểu gọi của Mike. Gọn gàng, thân thiết. Anh tưởng tượng mình đang là một củ hành tây, mặc tới 6 lớp áo, đi giày cao cổ, lần mò từng bước trên vỉa hè đẫm tuyết của UB. Anh nghĩ nếu bẻ những ngón tay của mình bây giờ, chúng sẽ gãy giòn tan như những thỏi băng mảnh.

Năm phút đi bộ làm anh gần như điên loạn. Anh chui ngay vào một quán cà phê thắp đèn vàng ấm, chọn chỗ ngồi là chiếc sô pha gần lò sưởi. Trong quán ấm sực. Anh cởi jacket lông vịt dày cộp ngoài cùng vắt lên thành ghế – vậy đó, củ hành tây đã tự bóc lớp vỏ dày ngoài cùng – hơ tay gần ngọn lửa, cứ phập phồng sợ bàn tay gần như đóng băng của mình sẽ bị cháy xém trong khi mình không hề có chút cảm giác nào. Anh gọi trà nóng và súp nóng, chăm chú đọc một cuốn catalouge quảng cáo về lễ hội mùa đông ở hồ Khuvsgol.

Người ta chụp ảnh ngôi làng nhỏ Khatgal với những ngôi nhà gỗ chìm trong tuyết trắng, hệt như một ngôi làng cổ tích. Anh nghĩ, nếu mình đang là nhân vật của một truyện ngắn diễm tình, tay nhà văn sến ói sẽ tả rằng “Mắt anh nhòa nước” hoặc “Mũi anh bỗng dưng cay xè”. Nhưng không như thế. Chỉ là một cảm giác lặng lẽ lan từ chân đến đỉnh đầu, là anh – trong một phút giây – bỗng đông cứng lại như một chi tiết, kiểu như nắm đấm cửa hay chiếc cốc, và không còn chút gì thuộc về thế giới sống này nữa.


Tác giả :  Nguyễn Thiên Ngân

Được thể hiện qua giọng đọc : Jun, Nhím Xù

Kỹ thuật : Jun


Click nghe truyện teen Cảm động nhất : Yêu lạ lùng

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top