Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tất cả sẽ thay anh

2024-06-03 18:00

Tác giả: Trình Chấn Du


blogradio.vn - Em thấy không, đâu phải mỗi anh mới nhớ đến em đâu, một người xa lạ cũng nhớ em như cách mà anh nhớ em đấy thôi. Anh lại quen rồi.

***

Anh quyết định ghé lại quán cũ, sau một tiếng đồng hồ vô nghĩa lựa chọn giữa ăn gì và uống gì.

Như thói quen, anh gọi món theo sở thích của em, rồi lại giật mình phát hiện sao mình còn nhớ rõ như thế. Cũng không biết đã từ lúc nào, sở thích của em cũng trở thành sở thích của chính anh.

“Cho con một tô ít hành, không giò, rau trụng không lấy giá nha cô.”

Cô chủ quán vẫn niềm nở như cũ, cái chất giọng ngọt ngào của người miền Nam như thấm thía trong từng tấc da tấc thịt. Cô hào sảng và chiều ý khách. Dường như cái nắng hầm hập của Sài Gòn cũng không làm khó dễ cô cho lắm; cô vẫn xởi lởi, vui vẻ với từng dạng khách hàng, đôi tay thoăn thoắt nhanh nhẹn hết việc này đến việc nọ. Hệt như lần đầu tiên ta ghé qua đó.

Chính anh cũng không thể nhớ rõ bao lâu mình chưa ghé qua đây, có lẽ là kể từ ngày em dứt khoát bước ra khỏi cuộc đời anh. Anh đã thẳng thừng gạch tên quán khỏi danh sách mình sẽ ghé qua kể từ ngày đó, cũng không muốn dắt thêm ai đến địa điểm này, mặc dù đó là một chỗ ăn tâm đắc.

Có vẻ như em đã đúng, cô chủ quán là người rất quý trọng những thực khách mang đến thu nhập cho mình. Bởi đã quá lâu anh không ghé đến, vậy mà cô vẫn nhận ra sự thiếu vắng nhiều ngày của em.

“Một tô thôi hả? Lâu quá không thấy ghé cô ăn vậy, con bé đẹp đẹp sao nay không thấy?”

“Dạ, em bận học chưa về”. (Anh xin lỗi vì phải nói dối, anh không muốn cô phải khó xử khi vô tình chạm đến cõi lòng đương còn rách nát của anh)

Anh chỉ đành nói một điều không thật như thế. Em thấy không, đâu phải mỗi anh mới nhớ đến em đâu, một người xa lạ cũng nhớ em như cách mà anh nhớ em đấy thôi. Anh lại quen rồi. Như cỗ máy được lập trình sẵn, anh chuẩn bị hai chén nước chấm – một chén tương và một chén mắm cay, anh còn tỉ mỉ lau sạch sẽ hai bộ muỗng đũa trước khi thức ăn được đem ra. Và rồi bối rối nhận ra là anh đi một mình. Ngại ngùng quá! Anh đành đưa một bộ cho bạn nữ ngồi bên cạnh, bạn cũng bối rối như anh rồi cũng giúp anh rót ly nước.

Thiệt tình! Thật may là bạn không hỏi mấy câu khó trả lời, hoặc là nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Anh cũng đã quen thêm chanh vào nước dùng trước khi cho rau vào, em nói làm như thế thì nước sẽ thanh hơn là cho vào cùng với rau, không biết có đúng không nhưng anh cũng quen làm thế từ bao giờ. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên em ngại ngùng nhờ anh vắt chanh vào tô giúp em. Giờ thì đã có người thay anh làm điều đó cho em, nên anh đành tự giúp bản thân mình vậy.

Ăn một đũa. Vị ngọt của hoài niệm như thể đang trực tiếp tiếp tiến thẳng vào tâm khảm; cũng không biết có phải đang tưởng tượng không, anh như có như không nghe tiếng em cười khúc khích mỗi lần nghe anh kể những câu chuyện trong từng bữa ăn. Anh vẫn nhớ nét mặt ngốc nghếch của em khi phát hiện anh không thêm chanh vào nước dùng. Vẫn nhớ mỗi khi ăn xong em phải uống nước và dành thời gian đánh lại son môi, trong khi anh đốt một điếu thuốc.

Mà điều quan trọng là anh đang nhớ em.

Dùng bữa xong, anh vẫn nhớ phải xếp lại phần chén đũa của mình cho phục vụ dễ dọn dẹp. Anh nghĩ đó là một thói quen dễ thương và anh đã thật sự được dạy điều đó từ em. Có vẻ như em là một giáo viên tốt, cô bé à!

Rời khỏi quán, tảng đá vẫn nặng nề đè chặt nơi cõi lòng. Anh vẫn như thói quen mua về nhà thêm một phần; cũng tiện thể ghé qua quán trà sữa gần đó mua cho em một ly trà đào. Anh vẫn nhớ rõ những việc mình làm mà không cần cố gắng ghi nhớ, anh làm nó thuần thục như cách cô chủ quán bún bò thoăn thoắt thao tác khi bán hàng. Dẫu anh biết cái anh nhớ bây giờ chỉ còn là kỷ niệm và cảm giác được chăm sóc em. Dẫu anh biết những điều anh muốn làm giờ đây đã có một người khác thay anh làm điều đó.

Và có lẽ đây cũng là lần cuối anh ghé qua đây, (hoặc không) như cách anh đối mặt với hiện thực là mình đã mất em. Một các chậm rãi thôi, ai cũng cần thời gian để tập quen dần mà…

© Trình Chấn Du - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chỉ Cần Bạn Sống Tốt, Trời Xanh Ắt Tự An Bài | Radio Tâm Sự

Trình Chấn Du

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top