Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tất cả sẽ thay anh

2024-06-03 18:00

Tác giả: Trình Chấn Du


blogradio.vn - Em thấy không, đâu phải mỗi anh mới nhớ đến em đâu, một người xa lạ cũng nhớ em như cách mà anh nhớ em đấy thôi. Anh lại quen rồi.

***

Anh quyết định ghé lại quán cũ, sau một tiếng đồng hồ vô nghĩa lựa chọn giữa ăn gì và uống gì.

Như thói quen, anh gọi món theo sở thích của em, rồi lại giật mình phát hiện sao mình còn nhớ rõ như thế. Cũng không biết đã từ lúc nào, sở thích của em cũng trở thành sở thích của chính anh.

“Cho con một tô ít hành, không giò, rau trụng không lấy giá nha cô.”

Cô chủ quán vẫn niềm nở như cũ, cái chất giọng ngọt ngào của người miền Nam như thấm thía trong từng tấc da tấc thịt. Cô hào sảng và chiều ý khách. Dường như cái nắng hầm hập của Sài Gòn cũng không làm khó dễ cô cho lắm; cô vẫn xởi lởi, vui vẻ với từng dạng khách hàng, đôi tay thoăn thoắt nhanh nhẹn hết việc này đến việc nọ. Hệt như lần đầu tiên ta ghé qua đó.

Chính anh cũng không thể nhớ rõ bao lâu mình chưa ghé qua đây, có lẽ là kể từ ngày em dứt khoát bước ra khỏi cuộc đời anh. Anh đã thẳng thừng gạch tên quán khỏi danh sách mình sẽ ghé qua kể từ ngày đó, cũng không muốn dắt thêm ai đến địa điểm này, mặc dù đó là một chỗ ăn tâm đắc.

Có vẻ như em đã đúng, cô chủ quán là người rất quý trọng những thực khách mang đến thu nhập cho mình. Bởi đã quá lâu anh không ghé đến, vậy mà cô vẫn nhận ra sự thiếu vắng nhiều ngày của em.

“Một tô thôi hả? Lâu quá không thấy ghé cô ăn vậy, con bé đẹp đẹp sao nay không thấy?”

“Dạ, em bận học chưa về”. (Anh xin lỗi vì phải nói dối, anh không muốn cô phải khó xử khi vô tình chạm đến cõi lòng đương còn rách nát của anh)

Anh chỉ đành nói một điều không thật như thế. Em thấy không, đâu phải mỗi anh mới nhớ đến em đâu, một người xa lạ cũng nhớ em như cách mà anh nhớ em đấy thôi. Anh lại quen rồi. Như cỗ máy được lập trình sẵn, anh chuẩn bị hai chén nước chấm – một chén tương và một chén mắm cay, anh còn tỉ mỉ lau sạch sẽ hai bộ muỗng đũa trước khi thức ăn được đem ra. Và rồi bối rối nhận ra là anh đi một mình. Ngại ngùng quá! Anh đành đưa một bộ cho bạn nữ ngồi bên cạnh, bạn cũng bối rối như anh rồi cũng giúp anh rót ly nước.

Thiệt tình! Thật may là bạn không hỏi mấy câu khó trả lời, hoặc là nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Anh cũng đã quen thêm chanh vào nước dùng trước khi cho rau vào, em nói làm như thế thì nước sẽ thanh hơn là cho vào cùng với rau, không biết có đúng không nhưng anh cũng quen làm thế từ bao giờ. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên em ngại ngùng nhờ anh vắt chanh vào tô giúp em. Giờ thì đã có người thay anh làm điều đó cho em, nên anh đành tự giúp bản thân mình vậy.

Ăn một đũa. Vị ngọt của hoài niệm như thể đang trực tiếp tiếp tiến thẳng vào tâm khảm; cũng không biết có phải đang tưởng tượng không, anh như có như không nghe tiếng em cười khúc khích mỗi lần nghe anh kể những câu chuyện trong từng bữa ăn. Anh vẫn nhớ nét mặt ngốc nghếch của em khi phát hiện anh không thêm chanh vào nước dùng. Vẫn nhớ mỗi khi ăn xong em phải uống nước và dành thời gian đánh lại son môi, trong khi anh đốt một điếu thuốc.

Mà điều quan trọng là anh đang nhớ em.

Dùng bữa xong, anh vẫn nhớ phải xếp lại phần chén đũa của mình cho phục vụ dễ dọn dẹp. Anh nghĩ đó là một thói quen dễ thương và anh đã thật sự được dạy điều đó từ em. Có vẻ như em là một giáo viên tốt, cô bé à!

Rời khỏi quán, tảng đá vẫn nặng nề đè chặt nơi cõi lòng. Anh vẫn như thói quen mua về nhà thêm một phần; cũng tiện thể ghé qua quán trà sữa gần đó mua cho em một ly trà đào. Anh vẫn nhớ rõ những việc mình làm mà không cần cố gắng ghi nhớ, anh làm nó thuần thục như cách cô chủ quán bún bò thoăn thoắt thao tác khi bán hàng. Dẫu anh biết cái anh nhớ bây giờ chỉ còn là kỷ niệm và cảm giác được chăm sóc em. Dẫu anh biết những điều anh muốn làm giờ đây đã có một người khác thay anh làm điều đó.

Và có lẽ đây cũng là lần cuối anh ghé qua đây, (hoặc không) như cách anh đối mặt với hiện thực là mình đã mất em. Một các chậm rãi thôi, ai cũng cần thời gian để tập quen dần mà…

© Trình Chấn Du - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chỉ Cần Bạn Sống Tốt, Trời Xanh Ắt Tự An Bài | Radio Tâm Sự

Trình Chấn Du

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

back to top