Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em vẫn nhớ anh nhiều lắm

2021-06-09 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi có thể trăm ngàn lần tự lừa dối bản thân mình rằng tôi không còn yêu anh nữa. Dẫu rằng tôi có thể nói cho nhau một dấu chấm hết để giải thoát cho nhau đi. Nhưng anh à, tim em bằng máu thịt và hơn ai hết chỉ nó biết rõ rằng “Em vẫn nhớ anh nhiều lắm”.

***

Kể từ sau lần chia tay đầu tiên, tình yêu của tôi cứ ngỡ đã ngủ yên không thể nào đánh thức, vậy mà sau một giấc ngủ dài tưởng chừng là vô tận nó lại một lần nữa thức giấc.

Tôi gặp anh ấy vào một ngày nắng đẹp của tháng 10, giữa diễn biến đã dần hạ nhiệt của dịch bệnh, chúng tôi cuối cùng cũng được cấp sách đến trường. Tôi và anh ấy hợp nhau ngay từ những dòng tin nhắn đầu tiên, có đôi khi tôi còn tưởng là tôi đang tự nói chuyện với chính bản thân mình. Bởi vì, thật sự chúng tôi quá giống nhau.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở trường Đại học, nơi mà tôi và anh ấy cùng theo học, mà thật trùng hợp là chúng tôi học cùng ngành. Bạn đang hỏi ấn tượng của tôi về anh ấy. Anh ấy cao ráo, lại ưa nhìn nhưng điều mà tôi thật sự thích ở anh ấy đáng tiếc không phải gương mặt mà là làn da ngăm và mùi hương trên cơ thể của anh ấy. 

Mùi hương đó, mãi về sau tôi vẫn cảm giác được nó phảng phất trong tâm trí tôi. Trên gương mặt thanh tú nổi bật bởi một đôi mày đen và rậm, nó hệt như được một họa sĩ vẽ lên vậy, từng đường nét trật tự và ngăn nắp làm tôn thêm vẻ đẹp cho đôi mắt. 

Anh ấy có một đôi mắt rất đẹp, đẹp ở chỗ nó lãng tử và si tình và cũng buồn nữa. Đã có rất nhiều lần  khi tôi nhìn vào đôi mắt của anh ấy tôi chỉ thấy nhói đến mức xé gan xé ruột, thật sự như người ta vẫn thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” bởi vì dường như tâm trạng nào của anh ấy cũng được diễn tả rõ nét qua đôi mắt. Từ sâu trong đôi mắt ấy, tôi nhìn thấy bản thân tôi, và cả sự nuối tiếc xen lẫn một ga màu buồn không thể nào tả hết bằng lời.

em_-09

Bạn có tin trên đời này có người hợp với bạn đến mức cả cãi nhau cũng không cãi nổi bởi vì cứ như đang tự đôi co với chính mình không. Tôi và anh ấy chính là cảm giác này. Chúng tôi hợp nhau trong từng cử chỉ, lời nói.

Bạn thử tưởng tượng bỗng một ngày có một người có cá tính y hệt bạn rơi xuống bạn và các bạn hợp nhau đến mức như là một bản sau hoàn hảo của nhau vậy, chỉ khác cấu tạo hình thể thôi. Nghĩ thế thì đáng sợ quá nhỉ? Nhưng nó thật sự rất tuyệt vời, anh ấy dường như bắt kịp mọi nhịp độ của tôi, thậm chí còn hơn thế nữa. 

Tôi tựa như một bộ trò chơi xếp hình vậy nhưng tôi thiếu một mảnh ghép để hoàn thành bức tranh hoàn hảo của tôi, và anh ấy lại là mảnh ghép cuối cùng đó. Anh ấy tựa như chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích “Công chúa ngủ trong rừng” vậy, nhưng thứ được đánh thức ở đây lại không phải “công chúa”, mà là tình yêu và trái tim của cô ấy.

Tôi yêu anh ấy ngay từ những hành động nhỏ nhặt nhất mà anh ấy dành cho tôi. Có lẽ bởi vì tôi cô đơn quá lâu rồi, cũng chẳng nhận được sự quan tâm nào đặc biệt, nên vì thế mà tôi không chống cự nổi. Chỉ một tuần sau đó, tôi vậy mà một chút lại thêm một chút ngã vào lòng anh ấy. 

Tôi cho đến tận bây giờ vẫn còn không dám tin đó là sự thật, bởi vì nó nhanh đến mức tàu hỏa cũng chẳng đuổi kịp. Cũng đã nhiều lần ngồi một mình tôi tự suy nghĩ về câu chuyện hoang đường này. Liệu rằng, đó là tình yêu chứ hay chỉ đơn giản là một chút nhất thời say nắng. 

Các bạn đã nghe câu “Tình đến nhanh dễ tan cũng mau tàn” chưa. Dường như là sự vội vàng của chúng tôi không được đền đáp xứng đáng, chúng tôi bên nhau chưa kịp vui vẻ thì giông gió cũng nhanh chóng kéo đến theo. Thật sự mà nói vừa gặp nhau một tuần đã chính thức quen nhau là một câu chuyện hết sức hoang đường, ngay cả người trong cuộc như chúng tôi còn chẳng dám tin điều đó là thật thì người lớn sao chấp nhận điều đó là sự thật được. Thật đáng tiếc chính là gia đình tôi cấm cản câu chuyện này.

yeu_2

Đến bây giờ chuyện đúng người hay không vẫn chưa thể kết luận chính xác được nhưng thật sự nói “sai thời điểm” là hoàn toàn chính xác. Mà điều buồn cười ở đây chính là câu chuyện tình yêu của tôi trong mắt người khác mà nói là một câu chuyện cổ tích đầy màu sắc nhưng trong mắt ba mẹ tôi lại là một sự điên rồ. 

Chúng tôi quen nhau được 6 tháng nhưng hơn phân nửa thời gian đó đều là giông tố và nước mắt. Chắc các bạn sẽ tạm gọi đó là “thử thách của tình yêu”. Và dường như ai cũng có một vài diễn văn lý thuyết dài dòng kiểu “Tình yêu mà không trải qua thử thách cũng như vàng chưa qua thử lửa vậy” hoặc là “Tình yêu mà không qua thử thách làm sao biết được lòng dạ của đối phương”. Nhưng bạn yêu ơi, tôi cam đoan với bạn thứ mà tôi trải qua không phải thử thách bởi vì nó thật sự quá mức khủng khiếp đối với tôi.

Trải qua khoảng thời gian kinh khủng đó tôi cũng nhận ra được nhiều thứ, học được nhiều điều, cũng gặt hái được những “viên kẹo” ngọt ngào mà tôi nghĩ rằng nó chẳng tồn tại trong cuộc sống này. Những tình tiết rõ ràng của “cơn bão” đó tôi đã quên gần hết, cũng có những chi tiết đã không còn nhớ rõ nữa. Chỉ có một chuyện đến giờ tôi vẫn buồn, chính là tình yêu của tôi, tôi không thể giữ được nó, ngay cả tương lai của tôi cũng suýt nữa vụt khỏi tay tôi. 

Bạn có tin khi mà Thượng Đế sắp đặt cho bạn một cuộc gặp gỡ không phải bởi vì đó là duyên trời định sẽ theo bạn suốt cuộc đời mà chỉ đơn giản bởi vì vào thời điểm đó bạn nhất định phải gặp người đó không. Vốn dĩ trên đời này không có “giá như”, chỉ có người cần gặp ắt phải gặp, chuyện đã xảy ra nhất định phải xảy ra và chuyện đã qua chính là kết thúc rồi. 

nhung-co-gai-25-tuoi

Tôi nghĩ cuộc gặp gỡ này chính là một sự sắp đặt hoàn hảo cho hành trang của tôi. Bởi vì ngoại trừ những vết thương mà tôi phải chịu, còn có những điều thú vị mà tôi ghi nhận được. Anh ấy dạy cho tôi nhiều thứ, cũng cho tôi nhìn nhận được nhiều điều, cũng giúp tôi biết được đâu là mặt trái của sự thật. Không có bài học nào không phải trả giá mà đúng không?

“Thế giới này quả thực có quá nhiều kỳ tích, song lại chẳng có bất cứ kỳ tích nào giữa chúng tôi. Không phải tôi không chấp nhận được hiện thực. Vốn dĩ con người đều có thể nhìn thấy toàn bộ hiện thực, chỉ là cuối cùng lại chẳng biết phải vượt qua nó như thế nào. Nếu cuộc đời tôi là một quyển sách, sẽ có những trang tôi muốn giữ lại để sống mãi với nó. 

Tôi ước gì thời gian có thể ngừng trôi, để tôi yêu anh lâu thêm chút nữa, để chúng tôi ở thời điểm đó mãi có nhau và luôn vui vẻ như vậy. Có lẽ là ngay từ khoảnh khắc chúng ta gặp nhau mọi thứ đã định sẵn là kết thúc rồi. Khi chúng ta bắt đầu, đó cũng tương ứng là dấu chấm hết của câu chuyện này. Thật đáng buồn là cục diện này đã không ưu ái cho chúng ta, và ván cờ này em thua rồi.

Hôm nay, chẳng biết trời buồn ai mà mưa như trút nước. Những đám mây lớn và nặng trịch cứ thay phiên nhau bao phủ cả bầu trời rồi thỏa sức gột rửa vạn vật. Từng hạt mưa rào rào trắng xóa trên mặt đường. Từng cơn gió mang theo vài hạt mưa nhẹ nhàng thổi qua, se lạnh, mà lòng tôi thì lạnh đến buốt tim. Tôi chợt nhớ đoạn thơ trong “Dành năm tháng để yêu người xứng đáng”.

“Có những người dưng xuất hiện trong đời

Chỉ để nói với nhau một lời: “Mình không thể!”

Buông bỏ và lãng quên, nghe thì thật dễ

Nhưng lòng mình đâu phải sắt đá mà không đau”.

Tôi có thể trăm ngàn lần tự lừa dối bản thân mình rằng tôi không còn yêu anh nữa. Dẫu rằng tôi có thể nói cho nhau một dấu chấm hết để giải thoát cho nhau đi. Nhưng anh à, tim em bằng máu thịt và hơn ai hết chỉ nó biết rõ rằng “Em vẫn nhớ anh nhiều lắm”.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Cậu là phần thanh xuân mỗi khi nhớ đến tớ lại mỉm cười l Radio Tinh Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top