Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rồi Đâu Đó Vẫn Còn Những Yêu Thương! (Thì thầm 337)

2014-03-02 21:00

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Bum Bum

Thì thầm bên bàn phím - Anh nhớ em, nhớ nhiều lắm, nhớ đến kì lạ, lúc nào anh cũng nhớ em, trong mơ, ăn, ngủ, nghỉ đi đâu anh cũng nhớ em. Anh không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình nữa, anh đã bệnh, bệnh nặng mất rồi.

Đôi khi chúng ta cần phải đánh cược một ván cược sinh mệnh với cuộc đời này thì mới có thể hy vọng những điều tốt đẹp tiếp theo.



Ngày đầu trở lại Sài Gòn, mang theo nỗi nhớ còn chất chứa biết bao vấn vương, bao nỗi buồn miên man. Hòa vào dòng người chen chút, lại tiếp tục cuộc sống hối hả, tuổi hai mươi ba chưa quá già để vội vàng kết liễu: Thôi hết rồi, đừng yêu nữa, cũng không còn quá trẻ để nông nỗi yêu thương đại hay hời hợt một ai đó. Tuổi hai mươi ba, làm gì để an ủi bản thân, làm gì để hiểu bản thân, làm gì để yêu thương đừng rời xa mình nữa. Tuổi hai mươi ba chập chờn như đèn điện quang, lúc sáng lúc tối, lúc lạc lõng cô đơn đến kì cục.

“Min này, hồi nhỏ, em rất thích tuyết, đến cả mơ cũng thấy, dạo này Sapa tuyết rơi dày đặc, buồn lắm. Vì công việc không thể sống cho ước mơ của mình. Giá mà một ngày nào đó, khi em muốn đi một nơi nào đó, sẽ có người sẵn sàng nắm tay em cùng em bước tiếp hành trình ngắn ngủi còn lại. Hy vọng sẽ có người đó“.

“Ừ hy vọng là thế”.

Em thật đẹp với giấc mơ từ những câu chuyện cổ tích, tự dưng anh cũng muốn bước cùng em đi tiếp cuộc hành trình còn lại. Anh ngốc lắm, không hiểu bản thân mình đang nói gì ngoài câu hy vọng là thế, Cũng không hiểu mình đang muốn gì, rõ ràng là chỉ phút giây này thôi tự dưng anh cũng thích tuyết đến lạ kì. Hình như hồi nhỏ anh cũng từng có những giấc mơ cổ tích như em. Về một thế giới khác, nơi phủ trắng xóa một ngọn đồi, những ngôi nhà nhấp nhô trong màu sương tinh khôi. Về nàng công chúa và chàng hoàng tử, cưỡi bạch mã, lăn dài trên tuyết, trong từng hơi thở quyện vào nhau, giữa trời lạnh giá mà ấm áp đến diệu kì. Hình như là anh và em cùng một giấc mơ.

Tuổi hai hai anh ngốc lắm, vẫn không nói ra.

“Min này, năm nay em vất vả quá, phải nghỉ tết muộn, chắc thôi không đi nữa rồi. Giấc mơ của em không biết khi nào thực hiện được nữa!”

“Đừng buồn nữa, Sapa hết tuyết rồi, hình như là đang bão nữa, là con gái một mình em cho cuộc hành trình dài rất vất vả, chờ đi rồi cơ hội sẽ tới. Ở nhà nhé!“.

Anh không muốn em một mình phải lang thang giữa vùng trời Sapa xa lạ, anh sợ sức khỏe em sẽ không thể tự đi hết cuộc hành trình, anh sợ trên con đường dang dở rồi em đổ bệnh, không ai bên cạnh, không ai chở che, không ai dìu em, anh sợ từ miền nam chạy tít ra bắc rồi gặp người xấu thì không ai đứng bên bảo vệ em. Anh sợ, sợ vì vốn dĩ em là con gái, anh cũng muốn gạt bỏ đi hết mọi thứ để nói với em rằng: Hãy để anh đi cùng em.

Những ngày cuối cùng của tuổi hai hai, anh vẫn ngốc lắm, vẫn không nói ra.

VÀ RỒI EM ĐI MỘT MÌNH… ĐỂ ANH LẠI PHÍA SAU.



Anh hờn giận, không biết vì sao hờn giận? Chắc có lẽ em đã chọn cách đi một mình cho cuộc hành trình cuộc đời còn lại, có lẽ là em không hề hay biết rằng anh luôn từng ngày dõi theo bước chân của em. Em vô tâm hay anh còn quá ngốc.

Anh nhớ em, nhớ nhiều lắm, nhớ đến kì lạ, lúc nào anh cũng nhớ em, trong mơ, ăn, ngủ, nghỉ đi đâu anh cũng nhớ em. Anh không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình nữa, anh đã bệnh, bệnh nặng mất rồi.

“Liệu có phải anh đã yêu em mất rồi không?“

Em lặng im...

Nếu như cứ là kẻ ngốc tuổi hai mươi hai thì hồi kết đã không được viết ra, nếu như cứ giấu kín yêu thương vào lòng thì sẽ được thấy nhiều hơn những nụ cười trên môi em, được nghe em nói nhiều hơn, sẽ không còn nhớ em đến phát đau như lúc này. Nhưng em ơi, đôi khi chúng ta cần phải đánh cược một ván cược sinh mệnh với cuộc đời này thì mới có thể hy vọng những điều tốt đẹp tiếp theo. Rồi ngày mai đây thôi, đâu đó sẽ vẫn còn những yêu thương chờ anh phía trước. Không phải vì hôm nay mà anh sẽ không sống tiếp nữa, anh sẽ sống tốt hơn, tốt hơn gấp vạn lần hôm nay. Hẹn gặp lại em với những nụ cười như ngày nào.

Anh sẽ không thích tuyết và thôi mơ giấc mơ cổ tích nữa. Vì anh sẽ dành tặng riêng một ai đó có ý nghĩa đối với cuộc đời em.

-Joon-


  • Thì thầm được gửi từ Phạm Tuấn Minh

Mời bạn lắng nghe thì thầm Ngã rẽ khép lại yêu thương

Thì thầm số 337 được thể hiện qua giọng đọc Chim sẻ và Nhóm sản xuất Dalink Studio

(...)





Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình yên ai mua mà bán, ai thừa mà xin

Bình yên ai mua mà bán, ai thừa mà xin

Bạn thân mến đừng cố tìm kiếm sự bình yên vì vốn dĩ bình yên ở rất gần với chúng ta ngay từ những điều đơn giản nhất. Bình yên giống như một luồng gió mát thổi vào tâm hồn của bạn, xua tan đi nỗi lo toan mệt mỏi đang phải gồng mình gánh chịu để có thể thả hồn vào những điều mình đang có và cảm thấy hạnh phúc.

Kể từ giờ em có thể sống hạnh phúc rồi (Blog Radio 808)

Kể từ giờ em có thể sống hạnh phúc rồi (Blog Radio 808)

Biết đâu chỉ vì bạn cố gắng cứu vãn những gì không thể mà bỏ quên hạnh phúc của mình. Biết đâu người vẫn ở bên cạnh quan tâm, an ủi, đối xử với bạn thật tốt, nhưng đó chỉ là cảm giác muốn dựa vào ai đó những lúc yếu lòng chứ không phải là yêu.

Khi bạn thay đổi thế giới tự khắc đổi thay

Khi bạn thay đổi thế giới tự khắc đổi thay

Tôi có một người bạn thân, cô ấy chia tay bạn trai sau bốn năm họ bên nhau, cô ấy nói rằng bản thân đã rất lưỡng lự khi đưa ra quyết định đó nhưng khi cô nghe anh bạn trai nói: Vì em quá yêu anh, nên những năm qua em đã thay đổi quá nhiều đến mức em không còn là chính em nữa.

Tình bỏ lỡ là tình đắng cay (Blog Radio 807)

Tình bỏ lỡ là tình đắng cay (Blog Radio 807)

Tôi chỉ mong sao, cả đời này của tôi và bạn, đều sẽ không bỏ lỡ người mà mình yêu thương nhất.

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)

Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương

Người cũ từng thương

Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)

Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ

Sao phải buồn vì những điều đã cũ

Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)

Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ

Tình đầu là tình bỏ lỡ

Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

back to top