Phát thanh xúc cảm của bạn !

Replay Blog Radio: Vì anh là bến đỗ của em

2022-07-19 10:14

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh

blogradio.vn - Đàn ông, họ không cần phải để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy, họ chỉ cần ở bên cạnh người phụ nữ của họ mà thôi. Đêm nay anh ở bên cô. Nhưng còn đêm mai, rồi đêm mai nữa, những đêm mai nữa?

Cô tỉnh giấc. Phòng tối om, tiếng sóng biển vỗ ì oạp bên tai, len lỏi qua khoảng không của khung cửa sổ mở tung. Cô có thói quen để cửa sổ mở khi ngủ, gió sẽ lùa vào, đôi khi là vài hạt mưa hay tiếng sóng biển hằng đêm ru cô ngủ . Anh vẫn hay la cô về thói quen đó, nhưng cô không thể bỏ, đơn giản đó không chỉ là thói quen mà còn là sở thích.

Cô yên lặng lắng nghe tiếng thở đều đều bên cạnh. Anh ngủ say sưa, một giấc ngủ có lẽ là không mộng mị gì, vì anh hay nói mớ mỗi khi anh mơ. Cô nhìn vào khoảng tối mà nơi đó là khuôn mặt anh và tưởng tượng ra gương mặt xương, đôi chân mày rậm của anh. Cô thuộc lòng từng đường nét đó, và cả những thói quen của anh, sở thích của anh, giọng nói của anh. Mọi thứ. Còn anh, cô không chắc anh có như vậy với mình không. Mà có quan trọng gì cơ chứ. Đàn ông, họ không cần phải để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy, họ chỉ cần ở bên cạnh người phụ nữ của họ mà thôi. Đêm nay anh ở bên cô. Nhưng còn đêm mai, rồi đêm mai nữa, những đêm mai nữa?

Cô đưa tay tìm điện thoại. Màn hình sáng lên báo ba giờ rưỡi. Cô nhanh tay tắt điện thoại vì sợ ánh sáng có thể làm anh thức giấc, mai anh phải đi sớm. Tiếng sóng biển vẫn đều đặn vỗ. Cô tự hỏi tiếng sóng biển lúc ba giờ rưỡi có khác tiếng sóng biển lúc hai giờ hay năm giờ hay không? Chắc chắn là có, vì mỗi con sóng được tạo nên mỗi lúc đâu có giống nhau, lúc sóng nhỏ, lúc sóng lớn. Mai anh đi sớm, lần nào cũng vậy. Anh phải đi sớm để còn kịp giờ đi làm. Lần nào cũng vậy, anh chỉ ngủ lại một đêm, rồi đi, rồi khi nào anh trở lại, cô cũng không biết trước.

blogradio_vianhlabendocuaem

Đôi khi cô giật mình nghĩ, sao mình lại sống như vậy. Sao cô lại chấp nhận sống một cuộc sống mà lúc nào mình cũng đứng phía sau. Đi ăn, đi chơi lỡ gặp người quen, anh giới thiệu cô là bạn, là đồng nghiệp, là họ hàng, là….đủ thứ mối quan hệ nhưng chưa có lần nào cô được giới thiệu đúng với tên gọi mối quan hệ của anh và cô. Sau mỗi lần như vậy, anh đều mua cho cô một món quà gì đó, để bù đắp lại nỗi buồn của cô. Một cái đầm. Một đôi giày. Một cuốn sách….đều là những thứ cô thích. Mỗi cái Tết đến, Cô lại giật mình săm soi trước gương vì thêm một nếp nhăn của tuổi già xuất hiện. Cô nhìn các bạn cùng lớp hay đồng nghiệp lần lượt lấy chồng, sinh con còn mình vẫn đeo đuổi một niềm mộng ảo xa vời. Cô chấp nhận nếu có lỡ bị phát hiện, mình sẽ bị gọi là bồ nhí, là phở, là phá hoại hạnh phúc người khác… Cô thở dài, nằm lắng nghe tiếng sóng biển hòa lẫn nhịp thở của anh.

Cô lại tỉnh giấc, nhưng vì ánh đèn ngủ mờ mờ, nhiêu đó cũng đủ làm cô tỉnh ngủ, vì cô rất nhạy cảm với ánh điện ban đêm, có lẽ vì vậy mà cô rất hợp với những khoảng tối. Cô thuộc về buổi tối. Người ta thường cảm thấy tràn đầy sức sống vào buổi sáng, khi một ngày mới bắt đầu nhưng cô chỉ cảm thấy tràn đầy năng lượng khi buổi tối bắt đầu.

- Anh xin lỗi, anh làm em tỉnh giấc phải không. Anh phải đi đây. Em ngủ tiếp đi, không cần tiễn anh đâu.

Lần nào anh cũng nói như vậy.

- Để em nấu cái gì đó cho anh ăn nha, anh ăn xong rồi đi, chạy xe đường dài đói bụng lắm.

Cô nheo mắt nhìn anh. Anh đưa tay vuốt tóc cô.

- Thôi, anh đi luôn đây. Em ngủ ngon nha, bé cưng.

Anh đi. Lần nào anh cũng lò dò thức dậy đi sớm. Anh biết hễ có sáng thế nào cô cũng tỉnh giấc, nên lúc nào anh cũng chỉ bật bóng đèn ngủ nhỏ xíu. Cái ánh sáng vàng nhạt mờ mờ đó khiến anh đôi lần vấp phải chân bàn hay món đồ gì đó. Anh không cho cô ra tiễn, vì anh sợ cô sẽ lại thức đến sáng.

Anh đi. Và không bao giờ nói trước khi nào sẽ trở lại. Cô quen rồi, cô đã quen rồi, việc đó đã trở thành thói quen, nhưng không phải là sở thích. Thói quen có thể bỏ, tùy theo ta có muốn hay không, nhưng đã là thói quen thì không dễ dàng mà bỏ. Anh đi rồi, mới gần năm giờ sáng. Tiếng sóng biển ngoài kia vẫn vậy, nhưng tiếng thở đều đặn bên cạnh cô không còn nữa. Cô trở mình, vì một bên gối đã ướt đầm nước mắt.

Cô cuộn mình trong chăn, mũi nghẹt cứng ngắc còn trán thì nóng ran. Cái bệnh cảm xoàng xoàng này đã nặng hơn cô tưởng, đang đánh gục cô không thương tiếc, hai ngày xin nghỉ phép chắc không đủ cho hết bệnh. Cô chỉ ra khỏi nhà mua thuốc nổi ngày hôm kia, còn hôm nay cô không tài nào đi đâu. Tối không thể ngủ được. Ban ngày thì nằm vật vạ vì sốt. Cô cũng không nhờ ai giúp, vì mỗi khi bệnh đều có một mình, cô đã quen rồi. Có tiếng lách cách của ổ khóa. Cô ngóc đầu nhìn ra cửa. Cửa mở, và anh đứng đó,hai tay khệ nệ ôm một chồng sách. Niềm vui sướng tuôn trào trong cô như một dòng thác. Anh về. Anh về rồi. Cô không biết mình lấy đâu ra sức lực mà vùng khỏi tấm chăn, té nhào trong vòng tay anh, mặc cho mớ sách lộp bộp rơi xuống sàn. Không phải là cô lao vào vòng tay anh như trong phim vẫn trình chiếu, mà đúng thật là té nhào trong vòng tay vững chắc ấy. Cơn sốt làm cô mờ cả mắt, cô chạy ra đón anh mà không còn chút sức lực nào. Mặt cô xanh méc, anh hoảng hồn bế cô lên giường và gọi cấp cứu, nhưng cô ngăn lại.

ben-do-1

- Em không sao…chỉ là cảm thôi mà.

- Còn nói không sao, người em nóng quá chừng như vầy, ngốc quá. Sao em không gọi cho anh.

Cô nhất định không đi bệnh viện, cô sợ màu trắng và mùi thuốc khử trùng. Anh biết cô sẽ không gọi cho anh. Anh chỉ mắng vì anh sốt ruột thôi. Kể từ ngày bắt đầu, cả hai đã không có màn chat chit trên mạng hay nhắn tin qua điện thoại, cũng không gọi điện tâm tình kiểu hẹn hò thường thấy. Cách tiếp xúc duy nhất là gặp mặt, cũng không bao giờ có hẹn trước. Hai người học chung một lớp đại học, anh lớn hơn cô một tuổi. Những ngày đi học, cả hai cũng ít nói chuyện, vì cô vốn trầm tính, ít giao lưu, lại chỉ biết cắm đầu mà học. Anh hoạt bát, ít khi ngồi yên, tài lẻ, thông minh.

Ra trường, mỗi người mỗi việc, họp lớp cũng hay gặp nhưng cũng chẳng chuyện trò gì nhiều, cho đến một lần tình cờ gặp nhau trong một quán cà phê ở thành phố biển này. Từ hôm đó, anh và cô phát hiện ra cả hai có rất nhiều điểm chung mà trước giờ cả hai chẳng bao giờ để ý. Thì có để ý làm gì khi người ta chỉ xem nhau là bạn bè thông thường. Hai người yêu nhau, tự nhiên như lẽ tự nhiên, nhưng trớ trêu thay, anh đã có vợ sắp cưới. Mà có ai đâu xa lạ, là một cô bạn cùng lớp đại học. Khi cả hai bắt đầu biết là mình yêu đối phương, thì lúc đó anh đã đám hỏi rồi. Cô chấp nhận làm người tình lén lút, vụng trộm yêu nhau mà không đòi hỏi một điều gì từ anh. Anh không giấu điều gì, với anh, lấy vợ là để hoàn thành trách nhiệm với gia đình.

Anh và vợ sắp cưới yêu nhau hồi còn đi học, như bao cặp khác, nói câu chia tay có đến trăm lần cho đến khi mối quan hệ đó chẳng biết định nghĩa bằng gì nữa. Đúng là có yêu, nhưng là tình yêu thời trai trẻ, lãng mạn kiểu sinh viên. Anh cảm thấy mình có trách nhiệm vì đã làm phí phạm tuổi thanh xuân của một người con gái chỉ vì yêu anh, mặc khác, anh đã quyết định cưới trước khi biết mình yêu cô. Nếu có ai đó biết mối quan hệ này, chắc chắn họ sẽ nói, anh đang lừa cô đấy. Nhưng, có những chuyện mà chỉ người trong cuộc mới hiểu thấu đáo. Cô tin anh và cô không đòi hỏi gì hết. Nhiều lần, cô tự vấn lương tâm rằng mình đang làm một việc hết sức độc ác, rằng mình là người phá hoại một gia đình yên ấm sắp hình thành, rằng kẻ thứ ba chen chân như mình rồi sẽ chẳng nhận được kết quả tốt đẹp gì. Và còn tuổi thanh xuân đang mất đi của cô nữa. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho tuổi xuân của cô. Không ai khác, ngoài bản thân cô. Cô đã chọn như vậy.

ben-do-2

Anh thức cả đêm để canh cô bệnh nhân nhỏ bé, nằm bẹp như con chim nhỏ ướt mèm. Anh đắp khăn, lau mồ hôi, gọt cam, nấu cho cô một nồi cháo. Khi cô ăn từng muỗng cháo anh đút, được muỗng thứ tư thì cô òa lên khóc. Anh sợ cô đau ở đâu nhưng anh không biết cô khóc vì tủi thân. Nỗi tủi thân hai ngày bệnh không ai bên cạnh giờ đây được đánh đổi bằng niềm hạnh phúc được anh chăm sóc, nỗi tủi thân khi nghĩ đến rồi sau này, những lúc bệnh đau nữa lấy ai chăm sóc. Anh rồi sẽ có con, và cô không bao giờ muốn tranh giành người cha của những đứa trẻ đó. Kể từ khi yêu nhau, rất nhiều lần Cô muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một tin nhắn yêu thương, hay gọi để mè nheo, hay nhìn thấy tín hiệu online của anh sáng, cô chỉ muốn chào một câu. Tất cả những việc đó, cô chì dám nghĩ thôi. Nếu cô làm vậy, lỡ đâu là ai cầm điện thoại, hay lỡ đâu vợ anh cũng biết password nick của anh thì sao. Không bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho nhau, chính là kiểu yêu đương kỳ quặc nhất mà cô biết.

- Chắc anh phải cưới thôi, ba má hối nhiều rồi.

Anh nói với cô khi thấy cô đã bớt bệnh. Cô nhìn anh, rồi mỉm cười.

- Em sẽ không tới dự đâu đó, đừng gởi thiệp cho em.

- Anh cũng đâu có tính mời em. Anh cười đáp lại.

- Anh chụp hình cưới chưa?

- Tháng sau anh đi chụp, ở studio thôi, cô ấy không thích ra ngoài chụp, kêu vừa nắng nôi vừa tốn kém.

Cô ngồi hẳn dậy, hai tay đan vào nhau.

- Tiếc vậy, phải chụp ngoại cảnh mới đẹp, cả đời mới có một lần...

Cô bỏ lửng câu nói. Cả đời mới có một lần. Còn cô, một lần đó liệu có hay không.

- Em thích chụp hình cưới ở đâu? - Anh nheo mắt hỏi.

- Ở đây, đương nhiên rồi, em thích chụp với biển, biển ở đây, nhưng...

- Mình đi chụp hình cưới đi. Anh cầm tay cô, bàn tay cô bé xíu trong tay anh.

Có nên không, chụp hình cưới trong khi chẳng có đám cưới nào sẽ diễn ra. Người ta nói, không nên làm vậy, nhưng trong chuyện của cô thì, vốn dĩ ngay từ đầu cô đã làm một việc không nên rồi. Nên hay không nên, việc này không còn quan trọng nữa, quan trọng là, cô vui. Mà có gì nhiều đâu. Máy ảnh có sẵn, cô chọn vài bộ đồ đẹp, đi mua hai bộ đồ đôi, thế là chụp thôi. Hai đứa tự chụp, chọn những góc quen thuộc, là mỏm đá hai đứa thường ngồi, là chỗ bờ cát cô và anh hay đi pic nic, là quán cà phê hay gặp nhau. Trước khi anh đi chụp hình cưới cùng vợ một tuần, anh và cô đã có một bộ ảnh đẹp, không áo vest không váy phùng phình.

ben-do-3

Gió biển thổi mát rượi, cô mới tắm xong, tóc chưa chải bay trong làn gió mát tỏa mùi bưởi thơm ngát. Tiếng sóng biển không khi nào lặng, vẫn đều đều một khúc ca như vậy. Cô nhớ ngày còn nhỏ mình đã khao khát được nhìn thấy biển như thế nào, đến khi được thấy, cô đâm ra sợ hãi cái khoảng không bao la toàn nước trước mặt mình. Sóng ào ào cuốn theo nỗi sợ hãi, và dần dần cô đâm ra yêu biển, và chính ở đây, phố biển dễ thương này che dấu hai con người yêu nhau và chẳng có cơ hội ở bên nhau. Anh ôm cô, người cô lọt thỏm trong tay anh. Cô nhỏ người, gương mặt tròn có cái cằm nhọn hất lên .

- Gió mát ghê. Chắc sắp có mưa.

- Anh lúc nào cũng thấy có lỗi với em. - Anh thì thầm, một tháng nữa là ngày anh cưới.

- Anh biết là em đang vui mà, em đã chọn như vậy. - Cô nắm chặt tay anh. - Anh nhìn nè, cây xương rồng mình trồng nở hoa rồi kìa, nó đẹp quá phải không. Em cứ nghĩ đó là loài xương rồng không có hoa chứ, hoa của nó thật là lạ.

- Nó giống tình yêu của tụi mình nhỉ. Nó nảy nở từ một loài cây mà người ta tưởng nó chẳng bao giờ có được một bông hoa nào.

- Em không đi đám cưới anh đâu, em nói rồi đó.

- Anh biết rồi mà.

Hai người im lặng, cả hai đều hiểu đối phương cảm thấy thế nào.

Ngày anh cưới. Cô tắt điện thoại, cũng không lên mạng vì biết các bạn cùng lớp thế nào cũng hỏi sao không đi đám cưới. Cô cũng không muốn nghĩ tới cảnh đó. Chú rể mặc vest, cô dâu mặc xoa rê nắm tay nhau bước đi trong tiếng nhạc đám cưới. Sẽ là bài Marry me, hay là bài Beautiful in white,...Cô lẩn quẩn trong nhà, hết đọc sách rồi xem ti vi, rồi tưới hoa, rồi lang thang ra biển hóng gió. Không có việc nào cô làm cho trọn vẹn cái tên của nó, lòng cô bồn chồn không yên, bao tử lâu lâu lại quặng lên và tim đánh nhịp mạnh. Cô mở cửa, căn hộ chung cư ngập trong mùi hương hoa hồng ánh trăng, loài hoa hồng mà cô thích. Không chỉ ngập trong mùi hương nhẹ nhàng đó, mà cả căn hộ đã bị hàng trăm bông hoa lấp đầy bởi một màu vàng rạng rỡ. Chuyện gì xảy ra vậy? Cô hoa mắt như cái lần bị sốt rồi chăng? Một người đàn ông đứng đó với một chiếc tạp dề. Người đàn ông mỉm cười khi thấy Cô bước vào, với nón cói rộng vành trên tay.

- Anh về rồi. - Người đàn ông nói, âm thanh của giọng nói sao mơ hồ như không có thực. Cô đang mơ chăng? - Mời ngồi, thưa quý cô. - Người đàn ông tiếp, anh ta kéo ghế cho cô.

Cô há hốc miệng, người cứng đờ, giọng nói trốn mất nãy giờ kịp lên tiếng.

- Anh...sao anh...sao lại ở đây? Hôm nay là...

- Là ngày cưới của anh, đúng vậy, và giờ anh tự do rồi. Anh về rồi, anh về với em rồi.

- Em không hiểu. - Cô mở to hai mắt nhìn anh.

- Rồi em sẽ hiểu, em có thích hoa anh mua không, anh biết là em thích rồi.

Cô không hiểu gì hết. Cô thấy người cứ lơ lửng như vừa đáp một chặng bay dài mấy chục tiếng đồng hồ. Vậy mà sao anh cứ bình tĩnh đứng đó, đánh trứng, pha bột, làm bánh như người nội trợ vui vẻ hạnh phúc. Anh nấu ăn rất ngon, nhưng giờ đâu phải là lúc anh đứng đó mà làm bánh kem.

- Em thấy sao nếu ăn xong mình xuống biển đi dạo một vòng.

- Chuyện này là có thực sao? Cô hỏi, mắt mơ màng trượt dài trên gương mặt xương đang mỉm cười kia. Ý em là, mọi chuyện đang diễn ra đây, không phải là ảo giác sao?

- Khi em ăn xong bữa ăn của anh, em sẽ không thấy đây là ảo giác nữa.

tinh-yeu-hanh-phuc-3

Cô không nói gì nữa, im lặng nhìn anh nấu ăn, trong lòng hàng ngàn thắc mắc. Anh làm một cái bánh kem nhỏ xíu bằng bàn tay xòe ra, lớp kem màu hồng mịn màng được bao quanh bằng những trái dâu tây đỏ mọng. Anh đặt cái bánh lên bàn, nắm bàn tay nhỏ xíu của cô, mặt anh rạng ngời hạnh phúc, còn cô thì vận không hiểu chuyện gì.

- Lấy anh nhé. Anh cầu hôn em bằng cái bánh nhỏ dễ thương này, và khu vườn hoa hồng này nữa.

-Anh đang nói cái gì vậy? Anh không giải thích gì cho em sao?

-Anh đã không nói với em, cả tuần nay anh phải kiềm nén niềm hạnh phúc này, anh muốn để cho em bất ngờ. Anh bị bỏ rơi rồi, giờ thì em sẽ thương hại mà lấy anh chứ?

- Nhưng...

- Anh và em, chúng ta là những đứa khờ khạo, cả anh và em. Cô ấy biết anh không lấy cô ấy vì tình yêu. Cô ấy không muốn lấy một ông chồng chỉ có trách nhiệm gia đình. Cô ấy hủy đám cưới rồi và chúc chúng ta hạnh phúc. Anh cũng không ngờ. Anh đã bị mắng một trận nên thân, em có biết không, anh cứ nghĩ là anh phải có trách nhiệm cho tuổi xuân của cô ấy, nhưng cô ấy nói, lấy một khúc gỗ thì chẳng mất công lấy làm gì. Và cô ấy cũng không hiểu là anh đang nghĩ gì mỗi khi nói chuyện với anh, vì thế anh bị bỏ rồi. Sao em lại khóc, anh đang vui gần chết đây.

- Em...em... không biết, em chỉ muốn khóc thôi.

Cô òa lên nức nở và ôm chầm lấy anh. Cô chưa bao giờ dám mơ tới một đám cưới, Cô nghĩ, chỉ cần có anh kề bên là đủ rồi. Tiếng sóng biển tràn vào khung cửa sổ mở tung, hòa nhịp cùng tiếng khóc và tiếng cười hạnh phúc.

Đâu đó nhà ai bật nhạc bài Marry you của Bruno Mars.

Tác giả: Trần Thị Trúc Chi

Giọng đọc: Chit Xinh

Thực hiện: Hằng Nga

Thiết kế: Hương Giang

Xem thêm:

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top