Anh tìm cô ấy, em tìm ai?
2022-07-07 00:05
Tác giả:
Giọng đọc:
Chit Xinh
blogradio.vn - Anh yêu cô ấy, để rồi dần yêu vị cafe mà cô ấy vẫn thường uống. Còn tôi yêu anh, rồi cũng tập quen với vị cafe này. Anh đi tìm cô ấy! Còn tôi đi tìm ai?
Anh tìm cô ấy, em tìm ai? (Hòa Khỉ)
Tôi chen mình giữa những chiếc bàn đã chật kín người, lòng thầm than vãn về cái sự đông đúc của quán cafe vốn tĩnh lặng. Vất vả chọn cho mình chiếc bàn trống bé nhỏ bên góc khuất, chắc hẳn vì nó quá khuất lấp nên chẳng ai để ý. Còn tôi vẫn thường thích những chỗ như thế, để có thể quây mình trong chút không gian yên ả hiếm hoi.
Quán cafe này vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng không hiểu vì sao 1 tháng trở lại đây chợt đông đúc lạ thường. Cái sự ồn ào, xô bồ của cuộc sống chen vào tâm hồn của những người kia, khiến họ mang cả những lo toan phiền muộn đến chốn này. Tôi cau mày một chút, nhưng rồi cũng chẳng mảy may suy nghĩ những chuyện xa xôi ấy. Bởi mỗi khi vào đây, tôi lại tự ru mình trong mớ ký ức hỗn độn về những gương mặt, về những câu chyện, những tiếng cười xa xôi.
Tôi nhấm nháp chút đắng của cafe, vội vã đặt xuống bàn. Tôi chẳng bao giờ uống được cafe, nhưng bao giờ vào đây cũng gọi cafe đen không đường. Bởi vì đó là thói quen của anh – người tôi từng yêu sâu đậm.
Tôi bám tay, mặt giận dỗi gặng hỏi về những mối tình cũ của anh. Tôi thản nhiên tự cho mình quyền được biết mọi thứ về anh, cả quá khứ và cả những mối tình anh giấu lặng. Nhưng mỗi lần như thế anh đều chỉ cười mà chẳng trả lời tôi.
Quá khứ để làm gì chứ? Nó có dùng để đánh giá một con người đâu, có dùng để đo vách ngăn trái tim của họ, có dùng để đoán trước tương lai. Những người con gái đã đi qua đời anh, vốn dĩ họ cũng chỉ là quá khứ. Còn tôi là hiện tại của anh, còn tương lai ai biết được. Tôi vẫn tự tin mình là người lý trí, biết được vị trí của mình trong tim anh. Nhưng chưa bao giờ tôi thôi nghĩ về quá khứ mà anh cố giấu giữ. Anh nói vẫn đã chọn tôi, anh chọn một tình yêu cho hiện tại và sống hết mình cho tình yêu ấy. Và anh sẽ chẳng bao giờ quan tâm quá khứ của em đâu? Rồi anh cúi xuống, nhấm nháp vị cafe đắng nghét mà tôi vẫn thường chau mày nhăn mặt.
Tôi biết anh vẫn có thói quen viết nhật ký, nhưng chẳng bao giờ tôi đòi hỏi mình phải biết những gì trong đó. Bởi vì sẽ chẳng có gì quan trọng hơn tình yêu hiện tại của chúng tôi. Mỗi ngày chỉ cần được thấy anh cười, được anh nắm tay, được ngủ trong vòng ôm ấm áp ấy, với tôi đều là ngày hạnh phúc.
Trong cuốn sổ ghi chép của mình, tôi đã vạch ra một kế hoạch lớn lao cho tương lai. Tôi thích trẻ con và anh cũng thế, vậy nên chắc chắn sau này chúng tôi sẽ sinh rất nhiều con, căn nhà sẽ tràn ngập tiếng cười đùa của lũ trẻ. Tôi thích hoa giấy, nên trước cổng nhà sẽ có một giàn hoa giấy đỏ rực nữa chứ. À, anh thích cafe, trong căn nhà ấy sẽ có một mái hiên rộng nhìn ra khu vườn xinh xinh, nơi đó tôi sẽ cùng anh thưởng thức cafe và ngắm bình minh. Thật là một kế hoạch hoàn hảo, một cuộc sống hạnh phúc. Tôi mỉm cười ngọt ngào, gập cuốn sổ lại và cất vào ngăn tủ.
Tôi ngửi thấy mùi cafe thơm lừng bay khắp nhà, chắc là anh đang uống cafe rồi. Tôi rón rén bước lại phía sau, cố tình tạo cho anh bất ngờ. Nghe tiếng bước chân tôi, anh gấp vội cuốn nhật ký, cố mỉm cười thật tự nhiên. Còn tôi, cảm giác hụt hẫng.
Anh càng ngày càng lạ, dường như là có rất nhiều tâm trạng và bí mật. Sáng dậy, tôi vẫn thường phát hiện vài đầu thuốc lá trong nhà vệ sinh, thứ mà trước đây anh chẳng hề đụng tới. Và anh dường như uống cafe nhiều hơn trước. Tôi giật mình lo lắng, tôi ghét cảm giác này, nhưng càng ngày nó càng khiến tôi bồn chồn hơn. Linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng tôi vẫn cố bình tĩnh cho đó là cảm giác thoáng qua.
Một ngày đầu xuân chiều muộn, tôi đi làm về muộn hơn bình thường. Trước khi về, tôi ghé qua quán cafe quen thuộc, mua cho anh thêm cafe. Tôi khệ nệ ôm bó hoa hồng vừa mua, tay kia là túi cafe anh thích. Căn nhà vắng vẻ, tối om và lạnh hơn một chút. Chắc hẳn anh chưa về, lại có hội họp gì chăng? Sao tôi chẳng nghe anh nói gì chứ.
Tôi mở cửa, bước vào nhà bếp, cảm giác bất an càng khiến tôi sợ hãi. Một phong thư để ngay trên bàn, cạnh với lọ hoa anh mua hôm trước:
“Anh xin lỗi!
Trước đây anh vẫn thường giấu quá khứ của mình, bởi anh chẳng dám thừa nhận rằng mình vẫn còn yêu cô ấy. Bên em, anh đã cố để tim mình quên đi mối tình đầu, nhưng anh chẳng thể nào quên được.
Cuốn nhật ký anh vẫn viết hằng ngày chính là nhật ký đôi năm đó anh và cô ấy trao đổi cho nhau.
Và cả cafe nữa, anh chẳng hề thích cafe, mỗi lần uống nó anh đầu thấy vị đắng ngét. Nhưng cô ấy yêu cafe. Vì cô ấy, anh từ bỏ thói quen của mình để uống thứ đắng nghét đó. Nhưng uống lâu thành nghiện, thành một thói quen khó bỏ. Như tình yêu của anh và cô ấy, lâu rồi thành thói quen, và là một thói quen chẳng thể nào bỏ được.
Anh xin lỗi em, anh đi tìm cô ấy. Bởi anh không muốn làm tổn thương em bởi một tình yêu không trọn vẹn.
Anh chẳng bao giờ quan tâm quá khứ của em, bởi vì anh sợ rằng khi quan tâm quá nhiều về em thì anh càng làm em tổn thương, càng làm em đau hơn.
Anh xin lỗi!”
Tôi ngã quỵ.
Tay tôi ươn ướt, giật mình cúi xuống, những giọt nước mắt long lanh rơi xuống mặt bàn tự bao giờ.
Anh yêu cô ấy, để rồi dần yêu vị cafe mà cô ấy vẫn thường uống.
Còn tôi yêu anh, rồi cũng tập quen với vị cafe này.
Anh đi tìm cô ấy!
Còn tôi đi tìm ai?
Những ngọt ngào bị đánh rơi (Thanh Phượng)
Tin tưởng một người nào đó không có nghĩa là đặt hết yêu thương ở họ, có đôi khi chỉ là đủ bao dung để thứ tha cho họ điều gì đó. Yêu một người nào đó không có nghĩa là họ buộc phải hoàn hảo trong mắt chúng ta, có đôi khi chỉ là một chút gì đó đủ để chúng ta cảm nhận được hạnh phúc.
Có ngày nhớ, ngày thương, ngày giận hơn, ngày tha thứ xen kẽ nhau xuất hiện, nó làm chuyện tình của chúng ta trở nên thi vị hơn. Có thể khoảng cách giữa giận hờn và thứ tha chỉ là tờ giấy trắng mỏng manh, nhưng cả anh và em đều không dám vượt qua ranh giới ấy. Chúng ta cãi vã, trách mắng nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, chúng ta lớn tiếng dùng những ngôn từ tối tăm nhất để ném thằng vào mặt nhau nhưng chúng ta lại quên mất rằng, chúng ta yêu nhau từ những thứ nhỏ nhặt ấy.
Anh thích cách cô cầm cốc cà phê nhâm nhi mỗi buổi sáng ở công ty, yêu nhau rồi, anh lo lắng cô uống cà phê nhiều sẽ không tốt cho giấc ngủ và sức khỏe, cô bảo anh không tôn trọng sở thích riêng của cô, thế ra là giận. Cô thích cách anh nói chuyện, thân thiện và tạo cảm giác dễ gần với cô, cô thấy anh biết cách quan tâm những người bạn của mình. Yêu nhau rồi, cô nơm nớp lo sợ mất anh, bởi vì quá thân thiện, xung quanh anh có quá nhiều phụ nữ, mà trong mắt cô, họ xinh đẹp hơn cô rất nhiêu. Cô ngăn cản anh có những mối quan hệ khác ngoài cô. Anh giận.
Thế là họ cãi vã nhiều hơn, chỉ vì những lí do đã đưa họ đến gần nhau, để ý nhau và rồi yêu nhau. Khi chẳng thể tìm được lời giải thích cho nhau, mối quan hệ càng trở nên tồi tệ hơn.
Tối đó, họ không nói với nhau một lời, họ đặt bản thân lên trên và đều cho rằng người bị tổn thương chính là mình. Có một điều họ không nhận ra đó là đối phương cũng đang thương tổn vì những hành động của mình.
Cô không ngủ được, ra bếp pha tách cà phê nóng. Hương cà phê lan tỏa, anh giật mình. Anh nhớ ngày đó cũng vì thứ thức ấy làm anh ấn tượng, cô gái mạnh mẽ mà anh từng yêu thương là ở đó. Cô lật cuốn sách mà vài hôm trước mới mua, đọc vài trang đầu thì thấy dòng chữ anh viết trên đầu trang giấy: “Nhớ ngủ sớm và mặc ấm nha em. Yêu em”. Cô giật mình, anh vẫn luôn quan tâm cô, để ý từng chút một về cô, ấy vậy mà cô lại giận hơn anh.
Họ nhận ra những khoảnh khắc có nhau là đáng quý hơn bất cứ thứ gì. Thế nhưng lòng kiêu hãnh đã giữ lại những lời xin lỗi, những cái ôm ngọt ngào mà đáng lẽ ra nên dành cho nhau. Sẽ là trọn vẹn nếu cả hai người họ giữ cho nhau một niềm tin rằng anh là mọi thứ của cô và cô là tất cả của anh.
Trong vô vàn lí do để tìm đến nhau thì họ là chọn một lí do giản đơn nhất để làm nhau phải đau. Và có lẽ sau người đầu tiên họ vẫn sẽ tìm được ai đó thay thế. Nhưng lạc mất nhau trong đời chỉ vì chẳng thể cảm nhận nhau, chẳng thể đặt bản thân vào vị trí của người còn lại để hiểu và trân trọng nhau, hối tiếc ấy sẽ còn mãi. Những câu chuyện tình đẹp thường có cái kết buồn, bởi người ta luôn mong nó sẽ hoàn mĩ theo cái cách cảm nhận của riêng họ.
Những ngọt ngào của mối tình anh và cô giờ chỉ còn là những hoài niệm để nhắc nhau nhớ về một thời tuổi trẻ đã từng đắm say và mãnh liệt trong tình yêu. Những ngọt ngào ấy rồi cũng sẽ bị chính những người trong cuộc đánh rơi. Rồi chúng ta, những người đã, đang và sẽ có những ngọt ngào ấy, xin hãy trân quý và nhớ thôi những ích kỉ của bản thân để giữ những ngọt ngào.
Tác giả: Hòa Khỉ, Thanh Phượng
Giọng đọc: Chit Xinh
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?