Phát thanh xúc cảm của bạn !

Replay Blog Radio: Tôi tìm em, em tìm ai?

2021-03-05 00:05

Tác giả: Giọng đọc: Thắng Leo

 

Trong cuộc sống, đôi khi ta dõi theo một người bằng cả trái tim, để rồi họ lại dõi theo người khác bằng cả trái tim của mình. Tự nhủ lòng chỉ cần họ hạnh phúc, còn mình sao cũng được. Nhưng nếu họ không hạnh phúc? Liệu có cơ hội nào để mình bước vào trái tim của họ không?

Mời bạn lắng nghe câu chuyện:

Tôi tìm em, em tìm ai, được gửi đến từ anhit.phung

Tôi nhìn em… đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa đầy u uất. Vậy mà em nói em hạnh phúc… Tôi xót xa…

Giọng em đều đều… như cô phát thanh viên, em kể với tôi mà như đang nói một mình….

Cô gái vốn mong manh, dễ vỡ oà trong em đâu mất, lúc này trước tôi em cố chấp và có sức chịu đựng đến bền bỉ…

blogradio_toitimememtimai

Quán cà phê tối thứ 7 tấp nập hơn, ngọn nến trên bàn leo lét cháy. Tôi bước lại gần Nam. Đón tôi bằng một câu hất hàm quen thuộc… “Ê mày!”. Đó là thứ ngôn ngữ quen thuộc của mấy thằng lãng du khi rời khỏi bốn bức tường của văn phòng. Hôm nay chỉ có tôi và Nam, cà phê và nhạc nhẹ…

Tôi ngồi xuống, đốt cho mình 1 điếu thuốc…nhả ra những vòng khói điệu nghệ. Im lặng…

- Mày hôm nay lạ thế? - Nam hỏi tôi.

- Ê…

- Ừ

- Thằng này điên. Hôm nay ăn nhầm gì hả?

Những vòng khói bay là là trước mắt tôi:

- Tao đang nghĩ liệu những thằng như mình có khi nào thấy yêu hết mình, yêu chân thành được nữa không nhỉ.

- Thằng này điên. Nam cười một điều cười đầy ngạc nhiên xen chút mỉa mai. - "Ai biết đâu ngày mai"...

- Với Lan mày cũng thế hả?

- Tao không biết! Thấy thích thì yêu. Với cả người ta cũng chấp nhận thế.

Không gian dường như chùng xuống. Tiếng nhạc cũng im bặt trong sự chuyển giao… Tôi cầm cốc cà phê xoay tròn trong tay. Nhìn cái màu sẫm sẫm, sóng sánh ... tôi nhớ đôi mắt em…

- Có khi nào mày thấy cảm giác tội lỗi.

Nam nhìn ngả người ra sau ghế, thở dài đánh thượt rồi nói:

- Cũng đôi lúc, nhưng cảm giác đó trôi đi nhanh lắm. Cuộc đời khiến những thằng như mình không có thời gian dừng lại để nghĩ đâu mày. Nghĩ làm gì cho nó đau đầu. Kệ!

- Ừ!... kệ!

mot-loi-hua-4

Bề ngoài em là một cô gái bình thường, đủ để gọi là đẹp nhưng không ấn tượng, không dễ để lại chú ý cho ai đó gặp lần đầu. Em sống khá cứng nhắc và buồn tẻ. Cuộc sống của em là những vòng tuần hoàn khép kín với chừng ấy quy tắc, chừng ấy công việc… Nói tóm lại em là mẫu người không có trong listfriend của những thằng chúng tôi. Vậy mà em đã xuất hiện giữa chúng tôi một cách tự nhiên, bình thường… Tôi nhìn em bằng con mắt lạ lùng và cười bằng nụ cười… khó hiểu. Nhưng em nhạy cảm và dịu dàng đến lạ lùng, chịu đựng đến bền bỉ. Không bao giờ em cáu, không bao giờ em đòi hỏi, không chờ đợi những món quà gì hay bất cứ sự giúp đỡ gì điều gì kể cả từ Nam. Em nói:

- Em không đòi hỏi gì bởi cái có được từ sự đòi hỏi chỉ là trách nhiệm, là phải làm. Em muốn người ta tự đem đến cho em anh ạ!

-  Em ngốc quá. Nếu thế thì cả đời em chờ đợi.

-  Phải có lòng tin chứ anh! Em có giấu kín những mong muốn của em đâu mà người ta không biết. Tình yêu tự biết tìm đường anh ạ! - Rồi em lại cười…

Lúc đó tôi không hiểu cô gái bé nhỏ và mong manh như em lấy đâu ra cái sức sống và niềm tin mãnh liệt đến thế.

Trong đầu tôi lúc đó chỉ có 2 từ dành cho em là "Hâm" và "Ngốc". Tôi tìm câu trả lời nhưng chẳng bao giờ thấy.

Có lần tôi nói với em: "Này nhóc, em bướng bỉnh và cố chấp thế, em lấy đâu ra cái sức mạnh để mang trên vai …nhiều thứ thế?". Lúc đó em chỉ cười…

Tôi bắt đầu để ý đến em...

Em biết tất cả những gì mà những thằng như tôi suy nghĩ. Em không phán xét nhưng hay cười…nụ cười khiến tôi thấy tim mình se sắt. Em biết mà em vẫn làm. Em biết mà em vẫn đi, em biết mà em vẫn… im lặng.

Thế đấy, em xuất hiện bên cạnh tôi giống như sự tất yếu trong những cuộc vui, những liên hoan khi mà Nam cần một người bên cạnh…

hut-thuoc-1

Nằm nghe nhạc mà tôi cứ như người trên mây. Chẳng lọt vào đầu điều gì. Những cuộc tình, những cuộc hẹn hò cứ ngắn ngủi dần rồi vuột khỏi tay. Tất cả chạy ngang qua đầu tôi như một cuộn phim được tua nhanh. Tôi nhớ em có lần nói với tôi: "Kẽ tay anh hở quá mà anh thì không biết chụm nó lại…Tình yêu giống như những hạt cát, rất mịn, rất mát nhưng cũng rất dễ tuột…Nhẹ nhàng…nó sẽ trôi…"

Tôi đã phì cười vào cái triết lí của em và nói em thật ngốc vì em cũng đang yêu một thằng giống tôi. Lúc đó tôi hỏi em:

- Vậy em không sợ hạt cát - là em sẽ trôi khỏi tay Nam?

 Em nghiêng đầu cười, nụ cười buồn nhưng đầy tự tin:

 - Sợ chứ anh, càng sợ em càng thấy mình cần cố gắng. Em sẽ chụm tay lại , sẽ giữ hộ anh ấy…

Tôi nhìn em… Em thật đặc biệt!

Với chiếc điện thoại gọi cho Nam. Máy ngoài vùng phủ sóng…

Gọi cho em…em một mình…

Em lặng lẽ xúc từng thìa kem… chiếc thìa bé xíu cứ cần mẫn đưa lên đưa xuống. Em ăn như để nuốt đầy lồng ngực sự lạnh giá. Dù em không nói tôi cũng hiểu…

- Nếu thấy mệt mỏi em hãy đi xa. Anh sẽ giữ Nam cho. Tôi vừa nói vừa trêu em.

- Này nhóc!

Em ngẩng đầu nhìn tôi. Giờ tôi mới phát hiện có giọt nước nhỏ đọng lại trên mi em…

- Em sẽ không đi đâu anh ạ. Em sẽ chờ… chờ được mà. Chẳng qua vết thương của Nam nhiều quá, em thì lại vụng về…

Mỗi lần gặp em, mỗi lần nhìn thấy em dù là một mình, hay tay trong tay với Nam tôi lại lặng lẽ nhìn. Tôi xót xa, bởi hơn ai hết tôi cũng hiểu tôi và cái thằng bạn tôi thế nào.

Hơn một lần tôi muốn nói: Dừng lại đi em.

Hơn một lần tôi muốn kéo em về… phía tôi.

Hơn một lần tôi muốn được lau khô giọt nước vô tình đọng trên mi em.

Hơn một lần tôi đứng dưới ban công nhà em…. lặng lẽ nhìn khi bóng em mải miết, cặm cụi trên chiếc bàn. Bóng em hắt ra… lẻ loi nhưng bền bỉ…

Nhưng tôi cũng chỉ là một kẻ lãng du...

toi-quen-em

Con đường đầy lá rụng. Gió xào xạc thổi tung thành những đợt sóng lá… Ánh đèn đường hắt ngang khiến con phố mang một màu sắc đến quạnh quẽ. Em đã trở về trong căn phòng của riêng em với những lo toan, mệt mỏi… Đèn tắt phụt. Em mang theo một giấc mơ…

Tôi thở dài, nhả ra những vòng tròn khói điệu nghệ…

Tôi tìm em, em tìm ai…

Bạn thân mến! Yêu đơn phương, dù không được đáp lại cũng là một thứ tình cảm đẹp nuôi dưỡng cảm xúc và tâm hồn mỗi chúng ta. Đôi khi chỉ cần có ai đó để nhớ thương cũng là điều hạnh phúc rồi. Tiếp theo mời bạn lắng nghe lá thư:

Gửi em – người con gái tôi thương đơn phương (được gửi đến từ tác giả ẩn danh)

Thoắt một cái đã 10 tháng kể từ ngày tôi bắt đầu hành trình chinh phục ước mơ của đời mình - du học. Tôi ra đi với tư tưởng là thỏa mãn tuổi thanh xuân nhưng cũng thời điểm tôi nhận ra rằng để đạt được điều ấp ủ, tôi đã mất đi cơ hội tìm thấy người con gái của cuộc đời mình.

Tình yêu là điều tuyệt vời nhất trên đời, nó khiến cho cuộc sống chúng ta trải qua nhiều cảm xúc hơn. Nếu như nói tình yêu đến từ hai phía là một điều gì đó sự may mắn, là một món quà từ trái tim cho cả hai, thì tình đơn phương giống như một ngọn lửa trên cây nến vậy. Nó có thể yếu dần và tắt đi nếu như một làn gió thổi qua... hay chỉ đơn giản là ngọn nến kia đã tan chảy.

Cây nến của tôi bắt đầu từ khi tôi mới bắt đầu đi làm, một thằng con trai 22 tuổi chập chững bước vào vòng xoáy của cuộc đời vô tình bắt gặp em qua lời giới thiệu của thằng bạn thân. Thời gian dần trôi, tôi nhận ra rằng em không giống những cô gái khác mà tôi từng quen. Mọi thứ tôi tưởng tượng về người con gái sau này như hiện ra trước mắt vậy, dù chỉ nói chuyện qua Facebook nhưng em đã khiến cho con tim và lý trí của tôi như cùng chung tiếng nói: "Cô ấy đấy, sẽ không có người thứ hai như vậy đâu".

Qua mạng xã hội, tôi cố gắng trò chuyện với em, nhiều lần mời gặp mặt nhưng câu trả lời tôi nhận được đều là "không". Cứ như thế, 1 năm, rồi 2 năm, tôi cứ tiếp tục những câu chuyện nhạt nhẽo của mình chỉ với hy vọng là "mình sẽ thân thiết hơn" và sẽ có một ngày mình gặp nhau. Thời gian này, tôi cũng có trải qua hai mối tình nhưng mọi thứ kết thúc rất nhanh. Thật sự thì cảm xúc nhưng cô gái khác không giống với như những điều tôi tưởng tượng về em - một cô gái hoàn hảo.

nhan-tin-3

Rồi một ngày, tôi nói rằng: "Mình sắp đi du học" và cuối cùng em cũng chịu nhận lời cho cuộc hẹn đầu tiên. Cuộc hẹn ấy không hẳn là một giấc mơ, nhưng nó đã tôi thấy những điều tôi tưởng tượng về em là hoàn toàn chính xác. Không biết em còn nhớ không, mình đã chọn một nhà hàng Pháp nhỏ ở đường Pasteur, sau đó cùng nhau dạo quanh phố đi bộ với ly trà sữa trên tay. Em kể những câu chuyện về gia đình mình và nhiều nhất là về mẹ. Em nói em thích nhạc Selena Gomez. Em ước mơ được nằm đọc sách cạnh bờ biển với ly nước cam cạnh bên.

Từng khoảnh khắc ấy, tôi không sao quên được, nó như là một phần ký ức duy nhất tôi có về em vậy... Cuộc hẹn kết thúc cũng là lúc tôi đối mặt với sự thật là tôi sẽ rời xa người tôi yêu đơn phương trong một khoảng thời gian dù không đủ dài nhưng cũng đủ để người trong cuộc cảm thấy lo lắng.

Thời gian đầu ở đất khách quê người thật không dễ dàng chút nào, tôi phải làm quen với mọi thứ ngay từ đầu từ ăn uống, văn hóa đến học tập. Những lần trò chuyện online cùng em như giúp tôi cảm thấy yêu đời hơn vậy. Chúng mình nói đủ thứ trên đời, từ trà sữa đến gu tình yêu của mỗi người, rồi vô tình những điều ấy lại khiến tôi thay đổi chỉ để xứng đáng hơn với em.

Những ngày ở xa nhà, tôi hiểu được tình yêu tôi dành cho em là lớn như thế nào, dù đây chỉ là tình đơn phương. Tôi luôn cố gắng giữ liên lạc với em vì tôi hiểu rằng, một mối quan hệ nếu không giữ liên lạc, nó sẽ tự động biến mất. Tôi không muốn mục tiêu của cuộc đời đời tan biến một cách lặng im như vậy, dù nhiều lần tự hiểu rằng đó là "làm phiền". Tôi đếm từng ngày đến ngày trở về nước để buông lời tỏ tình, tôi đã hy vọng rằng sẽ gặp lại em. Nhưng với một tình yêu ở độ tuổi 25 này, cộng với yêu đơn phương và yêu xa, điều gì đến cũng sẽ phải đến, trước ngày về nước hơn một tháng, em đã tìm thấy được tình yêu mà người ấy không phải là tôi.

nha-tin

Em còn nhớ cái ngày này mà em nói với tôi rằng đã có bạn trai không. Cảm giác của tôi như rơi xuống vực thẳm vậy, tôi đã trút hết tâm tư thầm kín bấy lâu nay để nói ra - những điều mà tôi dự định sẽ thổ lộ khi về nước. Tôi không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, không phải là níu kéo mà cũng phải là "than thân trách phận" gì cảm, chỉ là "thôi thì cứ nói đi, còn gì đâu mà mất". Tôi đã tự dằn vặt bản thân mình: Phải chi hồi đó tôi nói sớm hơn, phải chi hồi đó tôi từ bỏ ý định du học... chắc bây giờ đã khác.

Một tháng cuối cùng như dài cả một năm vậy, mọi thứ thật quá phũ phàng, nó đòi hỏi con người ta phải chấp nhận đánh đổi để thứ mình mong muốn: đánh đổi hiện tại để giành lấy tương lại, và đánh mất cơ hội đến với Em để lấy sự nghiệp sau này. Nhưng rồi nỗi buồn cũng dịu đi, em và tôi - hai người cùng ở tuổi 25, một người về cơ bản đã ổn định công việc, còn một người vẫn đang đi tìm sự ổn định trong tương lai.

Người ta thường nói thanh xuân của con gái ngắn lắm, chưa kịp tận hưởng đã phải lấy chồng rồi. Em cũng thế, cũng tới lúc nghĩ đến yên bề gia thất rồi còn gì. Chúng ta gặp được nhau đã là một cái duyên rồi nhưng chắc duyên chúng ta cũng chỉ dừng lại ở mức này thôi, em nhỉ?

Nếu như một ngày em có vô tình đọc được những tâm tư này thì hãy mỉm cười nhé, vì em sẽ không thể tưởng tượng em có ảnh hưởng tích cực lớn như thế nào với tôi đâu. Cảm ơn em vì đã tôi một kỷ niệm đáng nhớ nhất ở cái tuổi lưng chừng này, nó sẽ không bao giờ phai dấu trong trái tim tôi vì tuổi thanh xuân thì luôn đẹp và em là một phần của nó.

Giọng đọc: Thắng Leo

Thực hiện: Hằng Nga

Thiết kế: Hương Giang

Xem thêm:

 

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top