Replay Blog Radio: Khi chúng ta nhìn về hai hướng khác nhau
2021-01-01 00:05
Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh
blogradio.vn - Tôi không nói: “Anh sẽ chờ em.” nữa. Tôi không dám hứa một việc mà mình không chắc làm được. Tôi mang trái tim đau ê ẩm trở về, không phải vì cô ấy hết yêu tôi hay vì tôi hết yêu cô ấy. Chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau nhưng lại nhìn về hai hướng khác nhau mà thôi.
***
- Lấy anh nhé?
Tôi là một thằng đàn ông có trách nhiệm, yêu Mai, làm chuyện đó với cô ấy, thì cưới cô ấy là việc phải làm.
Bàn tay đang cài khuy áo của Mai khựng lại một nhịp rồi lại tiếp tục cài những khuy áo khác. Tôi nghe thấy cô ấy cười khe khẽ và đáp:
- Mới năm ba, còn sớm quá để nói chuyện kết hôn. Anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm đời anh!
Tôi phì cười, đây là câu mà một cô gái nên nói sau khi mất đi lần đầu tiên sao?
Mai luôn thế, luôn tự tin một cách kỳ lạ. Chúng tôi cũng đã yêu nhau ba năm rồi. Tôi luôn có cảm giác không nắm bắt được cô ấy, nhưng vẫn tự cho rằng đó chỉ là cảm nhận chủ quan của tôi mà thôi. Tôi vẫn tin rằng, khi chúng tôi ra trường, việc đầu tiên tôi làm là cưới cô ấy về làm vợ. Tôi vẫn giữ quyết định ấy, chỉ tiếc rằng tôi học Bách Khoa năm năm, còn cô ấy học Y Tế Công Cộng bốn năm. Cô ấy ra trường trước tôi một năm và đã không giữ lời hứa sẽ “chịu trách nhiệm” cho cuộc đời tôi.
Mai nói:
- Xin lỗi anh! Lấy anh thì em sẽ không vất vả nhưng bố mẹ và các em em sẽ khổ.
Đằng sau Mai là ba đứa em, một đứa năm nay vừa lên đại học và hai đứa học cấp ba. Bố mẹ cô ấy đều nhiều tuổi rồi. Bố mẹ tôi có thể chấp nhận việc để tôi vừa ra trường và kết hôn với một đứa con gái ngoại tỉnh nhưng họ có thể chấp nhận được việc phải bỏ tiền túi ra nuôi báo cô ba đứa em của con dâu không? Tôi và cô ấy, một người còn chưa học xong, một người thì vừa ra trường có thể kiếm nổi tiền để chu cấp cho gia đình cô ấy không?
Mai đi theo học bổng của một tổ chức phi chính phủ và sang Nhật du học. Sau khi sang Nhật được nửa năm cô ấy đã tìm được việc làm thêm, cộng với tiết kiệm tiền học bổng gửi về nuôi ba đứa em ăn học. Cô ấy chọn chịu trách nhiệm với gia đình chứ không chọn chịu trách nhiệm cho tôi – người đã yêu cô ấy và cô ấy đã yêu gần bốn năm.
Tôi không giận vì lựa chọn ra đi của Mai, tôi chỉ giận vì cô ấy nói: “Đừng chờ em!” Khi mà tôi biết rằng cô ấy còn yêu tôi và tôi còn yêu cô ấy.
Một năm sau, tôi ra trường. Con bạn thân của cả tôi và cô ấy hẹn gặp tôi. Nhỏ đó nói:
- Ông định cứ thế này sao?
Tôi im lặng. Phải biết trả lời thế nào đây?
Nhỏ bạn nhét vào tay tôi một gói giấy nhỏ. Tôi mở ra, trong đó có mười tờ polime năm trăm nghìn. Tôi khó hiểu nhìn nó.
- Hiện giờ tôi có thế thôi, ông làm hộ chiếu với visa trước đi. Tôi sẽ tìm cách kiếm thêm tiền đưa ông.
Tôi lại càng tròn mắt nhìn con bạn thân.
- Nhỏ Mai nó không chịu về thì ông phải qua đó. Hai người định cứ thế mà kết thúc sao? Đã một năm rồi đấy. Chương trình học của nó còn chín tháng nữa là xong, nó cũng đang phân vân có ký hợp đồng làm việc và ở lại Nhật không. Ông phải đi bây giờ nếu ông còn muốn giữ nó lại. Ông ra trường rồi, hai người cùng làm việc thì sẽ có thể giải quyết khó khăn…
Nhỏ bạn còn nói gì đó nhiều lắm, nhưng tôi chỉ nghe được mỗi một câu “Nhỏ Mai nó không chịu về thì ông phải qua đó.” Đúng rồi, sao tôi lại thụ động đến như thế nhỉ? Cô ấy đi rồi, chẳng nhẽ tôi không biết mà đi tìm cô ấy sao?
Cầm năm triệu trong tay, tôi có chút buồn cười, có ai sang Nhật chỉ với năm triệu không? Nhưng tôi biết đó là sự cố gắng của con bạn thân rồi. Nhỏ cũng vừa ra trường, mới đi làm được ba tháng. Năm triệu này e rằng là tiền lương thử việc ba tháng qua của nó. Sống mũi tôi có chút cay cay, tôi nói thầm: Mai à, em thấy không, bạn trai em tốt đến thế, bạn thân của chúng ta cũng tuyệt như vậy, tại làm sao em lại muốn ở lại cái xứ Phù Tang ấy?
Tôi không từ chối số tiền nhỏ bạn đưa, đó là tâm ý của nó, không nhận nó sẽ giận, hơn nữa tôi cũng cần tiền thật. Tôi bán xe máy, bán laptop, bán điện thoại, xin visa du lịch đi Nhật, đặt vé máy bay. Bố mẹ tôi mà biết tôi làm chuyện này hẳn sẽ mắng tôi tơi bời đây, thế nên tôi giấu kín, chỉ tìm đến người duy nhất ủng hộ tôi.
Nhỏ bạn đưa cho tôi một cái thẻ tín dụng ngân hàng, nó bảo:
- Thẻ này ghi nợ được hai mươi triệu, nếu cần thì rút ra nhé! Tôi chỉ giúp ông được một chút tiền thế này thôi, ông phải cố gắng mà lôi con nhỏ Mai về đấy. Tôi ở nhà đợi tin ông.
Tôi lên máy bay, cầm theo cái thẻ tín dụng của nhỏ bạn. Thứ con bạn thân giúp tôi không chỉ là một chút tiền, mà còn là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Nếu không có nhỏ bạn này, tôi không biết mình sẽ chần chừ đến ngày nào, năm nào mới đi tìm cô ấy.
Trời Osaka tháng mười hai, lạnh kinh người. Đôi giày thể thao của tôi là loại giày vải không thích hợp đi trên tuyết, thế nên nó nhanh chóng bị thấm ướt khiến bàn chân tôi lạnh tê tái. Tôi co ro đứng trước cửa ra vào ký túc xá khoa Public Health (Y tế công cộng) của trường đại học Osaka. Trông tôi rất bắt mắt vì tôi đang quàng một cái khăn màu xanh nõn chuối, quấn hai vòng quanh cổ mà đuôi khăn còn dài chấm gối. Nhỏ bạn đã nói:
- Ông quàng cái khăn này chờ nó, nếu nó mà không cảm động thì tôi đi đầu xuống đất.
Cái khăn này là cô ấy đan cho tôi. Đó là lần đầu tiên cô ấy học đan – một trong những việc mà cô ấy cho rằng nhạt nhẽo và vô cùng tốn thời gian. Vậy mà vì tôi đòi một cái khăn đan tay nên cô ấy đã học đan. Có điều như thể muốn “báo thù” vì tôi khiến cô ấy mất thời gian rảnh cả tháng để đan khăn nên cô ấy cố tình chọn cái màu nõn chuối chói mắt này đan khăn cho tôi. Rất may, cô ấy chỉ đưa nó cho tôi chứ chưa bao giờ bắt tôi quàng nó. Có điều mãi sau này tôi mới biết ẩn ý thực sự của việc con bạn thân bắt tôi quàng cái khăn này. Nhỏ đó, khi nhìn thấy cái khăn kinh khủng này, đã từng nói với cô ấy rằng:
- Mai à, nếu Phong nó dám quàng cái khăn này đứng chờ bà ở trước cổng trường, thì đời này, kiếp này bà không cần phải thử thách tình yêu cũng như sự chung thủy của hắn nữa.
Mặc dù tôi không đứng chờ ở cổng trường mà chờ ở cổng ký túc xá nhưng dường như hiệu quả không giảm đi tí nào thì phải. Mai thấy tôi từ xa, nhận ra tôi ngay giữa đám người áo bông to xụ sù sì vì chiếc khăn chói mắt này. Cô ấy chạy tới, ôm chầm lấy tôi, và khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc.
Mai luôn kiên cường như thế, nhưng trái tim vẫn có lúc mềm yếu, nhất là với người cô ấy yêu - là tôi.
Bạn cùng phòng của Mai rất tốt bụng, dọn đồ tới ở cùng bạn trai, nhường chỗ cho tôi và cô ấy. Visa du lịch của tôi chỉ có một tuần, nên tôi vô cùng muốn tận dụng thời gian ở bên Mai. Nhưng sau một đêm cuồng nhiệt thỏa nỗi nhớ mong của cả hai, buổi sáng hôm sau chỉ có mình tôi nằm lại trên giường, phần giường còn lại đã lạnh ngắt.
Tôi với tay giật tờ giấy dán ở bàn trang điểm.
“Anh uống tạm sữa nhé, đói thì ra khỏi kí túc xá, băng qua đường là có cửa hàng tiện lợi. Mua tạm cái gì ăn. Em có giờ học cả ngày, tối còn có việc làm thêm. Khoảng chín giờ tối em mới về.”
Đồng hồ trên bàn chỉ chín giờ. Tôi phải đợi mười hai tiếng nữa Mai mới về ư?
Tôi tự mình đi dạo một vòng quanh ký túc xá, rồi đi xa hơn một chút tìm được một siêu thị. Một thằng vụng về như tôi vì Mai mà vào bếp ba tiếng đồng hồ. Đồ nấu ra hơi khó ăn, tôi đổ lỗi vì nguyên liệu nấu ăn của Nhật dở tệ.
Mai trở về, cười ngọt ngào với tôi. Đồ ăn khó nuốt, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ ăn hết. Chỉ có điều, khi tôi ôm Mai, thủ thỉ nói được mấy câu, cô ấy đã ngủ gật trong vòng tay tôi, lay gọi thế nào cũng không dậy. Tôi biết Mai rất mệt, đành đắp chăn cho cô ấy rồi ngồi thừ một góc nhìn cô ấy ngủ. Ba giờ sáng tôi mới chui vào chăn.
Sáng ngày hôm sau, thứ chào buổi sáng tôi lại là mảnh giấy dán ở bàn trang điểm.
Tôi muốn Mai bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi nên tới mà không báo trước, nhưng cũng vì thế mà cô ấy không thể sắp xếp được việc học và làm thêm của mình. Một ngày đối với Mai đã quá nhiều vất vả mệt mỏi, sự xuất hiện của tôi dường như còn tranh nốt chút thời gian thảnh thơi duy nhất trong ngày của cô ấy.
Tôi ở Nhật bảy ngày, thì sáu ngày tôi dậy mà không thấy Mai, cả ngày ngồi ngốc đợi cô ấy trở về. Vừa giận, vừa muốn trách cứ, nhưng nhìn vào đôi mắt mỏi mệt của Mai, lời nào tôi cũng không nói ra được.
Ngày cuối cùng tôi ở Nhật. Mai xin nghỉ một buổi làm thêm và trốn một buổi học nên chúng tôi có chút thời gian bên nhau. Mai dẫn tôi đi trượt băng. Cô ấy trượt rất tốt, cô ấy nói vì mùa đông năm ngoái rảnh nên có tập một chút. Tôi trượt patin cũng tốt nhưng lại không biết patin và trượt băng lại khác nhau đến thế. Sau khi đập mông hai lần xuống sàn băng, tôi phát hiện ra sàn bê tông còn mềm mại hơn sàn băng. Tôi nhăn nhó quyết định đứng ngoài xem.
Máy ảnh tôi nháy liên hồi theo bước trượt của Mai. Đột nhiên tay tôi khựng lại không thể chụp thêm được tấm nào nữa. Tôi nhận ra Mai không còn là cô gái nhỏ run rẩy không đứng vững trên sàn trượt patin, tay không dám buông khỏi tôi nữa. Cô ấy đã trượt xa khỏi vòng tay của tôi rồi. Còn tôi thì sao?
Trước khi lên máy bay, tôi hỏi Mai:
- Học xong, em về chứ? Anh đợi em!
Mai nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối.
- Sang năm… sang năm, ba đứa nhỏ đều đang học đại học. Em… em…
Đứa em út của cô ấy sang năm cũng vào đại học, mà đứa đầu tiên còn chưa tốt nghiệp. Tôi thấy miệng mình đắng chát.
- Con bạn thân nhất của em nói, bên này đề nghị em ký hợp đồng sau khi ra trường ở lại làm việc, đúng không?
Ánh mắt cô ấy còn bối rối hơn.
- Xin lỗi anh, hợp đồng năm năm…
Thế đấy, tôi đã tới đây, đã cố gắng níu kéo, nhưng Mai vẫn chọn ở lại đây với cái hợp đồng năm năm của cô ấy. Tôi không giữ được bình tĩnh, giật tay ra khỏi tay Mai, kéo hành lý đi. Cô ấy vội vàng níu tay tôi lại. Tôi nhìn thấy đôi mắt Mai đỏ hoe. Yêu nhau bao nhiêu năm, cô ấy chưa từng khóc, kể cả lần cô ấy nói: "Đừng đợi em!". Vậy mà chỉ một tuần này thôi, cô ấy đã khóc, khóc những hai lần!
- Phong, giáo sư của em nói, trung tâm nghiên cứu của ông ấy còn trống một vị trí kỹ sư công nghệ thông tin, em đã đưa CV của anh cho ông ấy, anh xem…
Tôi lặng người đi một lúc lâu. Đằng sau cô ấy là ba đứa em thơ dại, còn đằng sau tôi cũng còn bố mẹ tôi. Tôi là đứa con duy nhất của họ. Mai có thể chọn chịu trách nhiệm cho gia đình cô ấy, sao không hề nghĩ tôi cũng cần có trách nhiệm cho gia đình tôi?
Tôi đưa tay vuốt má cô ấy, lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài. Tôi nói:
- Giữ gìn sức khỏe nhé!
Tôi không nói: “Anh sẽ chờ em.” nữa. Tôi không dám hứa một việc mà mình không chắc làm được.
Tôi mang trái tim đau ê ẩm trở về, không phải vì cô ấy hết yêu tôi hay vì tôi hết yêu cô ấy. Chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau nhưng lại nhìn về hai hướng khác nhau mà thôi.
Tác giả: Ivy_Nguyen
Giọng đọc: Chit Xinh
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.