Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rebecca - tác phẩm văn học kinh điển về trinh thám và tình yêu

2022-10-21 01:20

Tác giả: Danci


blogradio.vn - Người phụ nữ luôn hiện lên hoàn hảo, thông minh tự tin, xinh đẹp tuyệt mỹ, tao nhã vô song, dù đã chết nhưng dường như vẫn sống, ám ảnh cuộc sống và tâm trí của những người đang sống; nhưng cô ta có thực sự tốt đẹp, có thực sự hoàn hảo không tỳ vết như thế chăng?!

***

Giống như tòa lâu đài Manderley xinh đẹp và phủ đầy dấu tích thời gian, câu chuyện tình yêu giữa bá tước Max de Winter cùng người vợ mới trẻ trung thơ ngây cũng được bao trùm bởi những màu sắc bí ẩn và vô vàn câu hỏi về quá khứ lẫn hiện tại mà độc giả sẽ không ngừng được việc lật giở những trang sách để khám phá.

Các bạn hiểu thế nào là một tác phẩm văn học kinh điển? Có rất nhiều định nghĩa về cụm từ này, nhưng một trong những định nghĩa mà tôi đã đọc được và thấy vô cùng tâm đắc đó là: "Tác phẩm mang tính tiêu biểu, được làm chuẩn mực, tạo ra sức ảnh hưởng cho các tác phẩm khác cùng thể loại"

Và Rebecca, tác phẩm của nữ tác gia người Anh Daphne Du Maurier, được viết vào những năm đầu thế kỉ 19, theo sự nhìn nhận và thiển ý của tôi, chính là một kiểu tác phẩm như thế. Tôi đã nhận thấy rất nhiều những tác phẩm đã đi theo mô típ như của nó trong các cuốn truyện ngôn tình Trung Quốc hiện nay. Mà tôi có thể lấy vài ví dụ như cuốn "Ám yến" của Khâm Điểm Phế Sài, hay rất nhiều tác phẩm của Lục Xu, các tác giả ngôn tình nổi tiếng người Trung

Và mô típ chung này là như thế nào, nó chính là: Nam chính nữ chính kết hôn, hoặc có quan hệ tình cảm. Nhưng nữ chính hiểu lầm nam chính không yêu mình mà yêu người khác, thường là một phụ nữ trong quá khứ, sống hoặc chết, nam chính cũng cho rằng nữ chính không yêu mình. Nữ chính thường hay mặc cảm, tự ti. Hai người cứ bị ám ảnh bởi những sự việc và con người không thật đó, tự hành hạ mình, hành hạ người, cho đến lúc họ nhận ra và tìm được hạnh phúc bên nhau.

Và đó, đại khái câu chuyện về Rebecca là như thế... Rebecca, người phụ nữ tuy không phải nữ chính nhưng lại được đặt cho tên của cuốn tiểu thuyết, là cơn ác mộng và nỗi ám ảnh của nữ chính; là người vợ đầu, cũng là tội lỗi khiến nam chính chẳng thể tự tha thứ cho bản thân. Người phụ nữ luôn hiện lên hoàn hảo, thông minh tự tin, xinh đẹp tuyệt mỹ, tao nhã vô song, dù đã chết nhưng dường như vẫn sống, ám ảnh cuộc sống và tâm trí của những người đang sống; nhưng cô ta có thực sự tốt đẹp, có thực sự hoàn hảo không tỳ vết như thế chăng?!

Nữ chính thật sự của câu truyện, mà tác giả cố tình không cho chúng ta biết tên, là một đứa trẻ mồ côi, cha mẹ nàng mất và nàng phải học cách sống tự lập, đó là một khó khăn cho cô gái trẻ ở thời đại của nàng. Ở tuổi chớm 20, nàng kiếm sống, với đôi chút chật vật và nhiều hơn là chịu đựng, bằng cách đi theo hầu hạ một quý bà già, độc thân, đỏng đảnh, nhiều chuyện và giàu có dưới danh nghĩa bạn đường. Trong một lần dừng chân tại thành phố Monte Carlo xinh đẹp, nàng đã gặp gỡ nam chính: Ngài Max De Winter lừng danh. Nổi tiếng vì sở hữu lâu đài cổ kính đẹp nhất nước Anh Manderley. Nhưng hơn tất cả, vì cái chết của người vợ một năm trước. Một người đàn ông trung niên, hơn nàng nhiều tuổi với vẻ đẹp cổ điển, vô cùng lịch thiệp, tử tế, nhạy cảm, và đôi chút u buồn.

Hai con người tưởng chừng như không có gì liên quan đã quen biết nhau, rồi bị thu hút bởi nhau, nàng đã yêu chàng bằng thứ tình đầu non nớt, nhiệt thành, sôi nổi nhất của mình, và chấp nhận làm vợ chàng ngay khi chàng cầu hôn. Mọi chuyện giữa hai vợ chồng mới cưới diễn ra êm đẹp cho đến lúc họ trở về Manderley, nơi tràn ngập hình bóng của Rebecca, người vợ cũ.

Nữ chính khá kiên cường và tự lập, nàng có tuổi trẻ, có học thức, biết điều, có tự trọng dù nghèo và đôi lúc (hay phần nhiều?!) là ngây thơ. Điểm yếu trí mạng của nàng trong tình yêu chính là quá coi nhẹ bản thân, những thứ vốn là ưu điểm của nàng thì dưới ánh nhìn khắt khe, tự chỉ trích bản thân lại bỗng thành yếu điểm, thành nỗi e ngại của nàng. Nàng cứ tự cho rằng nàng không đủ thành thục, không đủ khéo léo, quá vụng về và ngốc nghếch. Nàng e sợ không ai thích mình, nàng e sợ nàng không xứng với chàng, và trên hết, nàng e sợ chàng không yêu nàng. Chiến đấu với người cũ luôn là cuộc chiến khó khăn nhất, vì ngay từ lúc bắt đầu bạn đã thua, ít nhất là về mặt tâm lý, và dù có chiến thắng cũng chẳng trọn vẹn gì.

Cuốn truyện chủ yếu là những lời tự sự của nữ chính, nam chính có ít đất diễn. Dầu vậy, có thể nhận thấy ông là một người đàn ông quý phái, lịch thiệp, bị đè ép bởi những nghĩa vụ và lối sống, quy tắc cư xử quý tộc. Nữ chính vốn là nguồn sáng cho cuộc sống tăm tối của ông, ông yêu sự ngây thơ, trong sáng và thiện lương của nàng, tiếc là ông đã không sớm thổ lộ lòng mình và thể hiện cho nàng những điều ấy. Cũng như nàng, ông e sợ. E sợ mình quá già, e sợ quá khứ tăm tối của mình, e sợ nàng chỉ yêu mình trong bồng bột và sẽ sớm nhận ra đó chỉ là sai lầm... Hai con người ngốc nghếch ấy cứ mãi hiểu lầm nhau cho đến lúc những bí mật dần lộ ra, họ bày tỏ cho nhau những bí mật và cảm xúc của mình, rồi tìm thấy nơi chốn bình yêu thật sự bên nhau.

Vậy, cái hấp dẫn nhất của cuốn tiểu thuyết này là gì? Hẳn nhiên không phải là tình yêu lắm khúc mắc và "bất đồng ngôn ngữ", đùa thôi, là tâm linh chưa đủ tương thông giữa hai nam nữ chính. Mà là văn phong tuyệt vời của tác giả. Rất lôi cuốn, đầy li kì và mê hoặc. Giống như tòa lâu đài Manderley xinh đẹp và phủ đầy dấu tích thời gian, câu chuyện cũng được bao trùm bởi những màu sắc bí ẩn và vô vàn câu hỏi mà độc giả sẽ không ngừng được việc lật giở những trang sách để khám phá. Đó là một thứ văn phong không bắt bạn phải quá "nhức não" và dùng nhiều nơ ron tế bào thần kinh để hiểu, mà khiến bạn thích thú việc đọc đi đọc lại và thưởng thức chúng.

Chốt lại, đây là một cuốn truyện mà mình xin được nhiệt liệt đề cử: cuốn hút với màu sắc trinh thám, đẹp trong văn phong, chặt chẽ trong bố cục, đôi chút hóm hỉnh vốn có của người Anh, chút lãng mạn điên rồ của người Pháp (tác giả Daphne du Marier lúc trẻ đã sang Pháp học tập). Truyện cũng đã được chuyển thể thành phim vào năm 1940 dưới sự chỉ đạo của đạo diễn nổi tiếng Alfred Hitchcock, và mới đây lại một lần nữa được đưa lên màn ảnh rộng với sự thể hiện của hai diễn viên tài năng Armier Hammer và Lily James. Sức hút từ nàng Rebecca bí ẩn cùng dinh thự Manderley lộng lẫy mà u ám sẽ lôi cuốn bạn vào một hành trình nghẹt thở, bất tận mà đầy lãng mạn…

© Danci - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Yêu em không phải ngẫu nhiên, những lần tình cờ đều là anh cố ý | Radio Tình yêu

Danci

Romantic helpless

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi

Hôm nay em cưới rồi

Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

back to top