Khoảng cách của thành phố
2022-09-12 01:20
Tác giả:
Danci
blogradio.vn - Đã từng lúc nào bạn ở giữa đám đông tấp nập, bên cạnh những tòa nhà cao tầng xây chót vót, tiếng nhạc ầm ỹ vang vọng, nhưng lại cảm nhận chẳng có nơi chốn nào thực sự thuộc về bạn, tâm hồn lạc lõng và cô đơn vô kể…?!
***
“Có ai từng nói với em rằng anh rất yêu em chưa?
Có hay không bên trang nhật ký em khóc thầm?
Có ai đã từng nói với em rằng anh rất băn khoăn?
Băn khoăn về khoảng cách của thành phố này…”*
Rời quê đi lập nghiệp ở những thành phố lớn, chúng ta mải miết kiếm tìm những cơ hội để trở nên thành đạt, giàu có, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là mưu sinh giữa cuộc sống bộn bề khó khăn. Có những người là bị mê hoặc bởi chốn phồn hoa đô thị nên ở lại, mà có những người, chỉ đơn giản là chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Ở nơi chốn lúc nào cũng ngập ánh đèn rực rỡ, nơi ánh sáng không bao giờ tắt, nơi người ta cứ ví von “Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo” ấy, đã từng lúc nào bạn một mình rơi nước mắt trong đêm vắng, đã từng lúc nào bạn ở giữa đám đông tấp nập, bên cạnh những tòa nhà cao tầng xây chót vót, tiếng nhạc ầm ỹ vang vọng, nhưng lại cảm nhận chẳng có nơi chốn nào thực sự thuộc về bạn, tâm hồn lạc lõng và cô đơn vô kể…?!
Hòa sinh ra ở Nam Định, cái làng chài ven biển ấy nghèo lắm. Bố mẹ cô thậm chí không có cho mình một mảnh đất dung thân, cả nhà sống chen chúc cùng nhau trên một con thuyền cho đến khi hai chị em cô bắt đầu đi học lớp 1. Bố mẹ dù nghèo, nhưng họ mong muốn ít nhất có thể cho con cái được học hành đàng hoàng.
Hòa học rất giỏi, năm nào cũng nhận được giấy khen của trường học, là học sinh xuất sắc nhất trường mà ai cũng biết tên. Cô đậu đại học, rồi lên Thủ đô học chuyên ngành Công nghệ thông tin, một trong những chuyên ngành mà cô tìm hiểu là dễ lập nghiệp nhất, cũng khiến cô dành nhiều đam mê nhất.
Ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Hòa đã biết cách kiếm tiền thông qua việc sửa chữa máy tính, tập tành kinh doanh bằng cách mua đi bán lại laptop cũ. Cô muốn nhanh chóng tự lập để đỡ đần cho bố mẹ. Tham vọng, thông minh và quyết đoán khiến Hòa làm giàu thành công. Cô mau chóng trở thành một doanh nhân trẻ được nhiều người biết đến. Năm 25 tuổi, Hòa đã lập công ty riêng. Trải qua những thăng trầm, lúc thành lúc bại, công ty của cô đã trở nên ổn định hơn. Nhưng Hòa vẫn chưa ngừng lại, cô vẫn tiếp tục cố gắng. Bởi lẽ ở sống ở đất nước nơi mọi thứ đang điên cuồng phát triển thế này, ngừng lại đồng nghĩa với chết.
Thành công của Hòa là ao ước của bao bạn trẻ. Chỉ là, thành công đó phải đánh đổi bởi rất nhiều thứ.
Cô từng có mối tình kéo dài hai năm với một bạn đồng khóa thời sinh viên, nhưng rồi lịch công tác quá bận, quay cuồng với các cuộc họp, các dự án,… cô không có thời gian và có lẽ là cả sức lực để yêu. Năm nay, ở lứa tuổi đầu 30, cô càng không còn thiết tha với tình yêu nữa. Dường như trái tim của cô đã chai lì và trở nên mệt mỏi rồi.
Bố mẹ cô vẫn sống ở quê, trong khi con gái chuyển công tác và ở tạm hết thành phố này đến thành phố khác. Một số dự án khiến cô phải ở lại nước ngoài mấy tháng. Bố mẹ yêu cô, nhưng họ không hiểu nổi công việc của cô, không biết san sẻ với cô thế nào. Gia đình vẫn là chốn an yên của cô, nhưng có lẽ họ và cô đã khác nhau rất nhiều.
Cô cũng không có quá nhiều bạn. Thành công của cô khiến người ra ít nhiều đắn đo khi thân thiết với cô. Đối tác hay nhân viên cũng chỉ dừng ở công việc, còn trong cuộc sống, vẫn là ít liên quan đến nhau thì tốt hơn.
Giờ đây, Hòa có nhiều thứ mà các bạn trẻ bằng tuổi mơ ước. Sự nghiệp. Nhà cửa. Xe cộ. Nhưng, Hòa có hạnh phúc không?
Hòa tìm thấy mình cô đơn vô cùng ở một nơi nào đó trên thế giới này, đôi khi là Cebu Phillipin, đôi khi là Seoul Hàn Quốc, có lúc là Amsterdam Hà Lan sau những buổi họp ài liên miên kéo dài đến hết đêm cùng đối tác. Cô trân trọng và tự hào về những thứ mình khổ cực dùng thanh xuân đánh đổi, nhưng mặt khác, xót xa cho những hi sinh mà cô đã đánh đổi.
Có lẽ Hòa không phải là một cá thể duy nhất thấy bản thân chênh vênh những nơi thành phố lớn. Dù giàu hay nghèo, có tất cả hay không có gì cả, trong một phút giây nào đó, họ tìm thấy nhau ở một điểm chung khi hoang mang không biết thứ mình thật sự cần là gì. Bỏ phố về quê là một lựa chọn từng được các bạn trẻ đưa ra và thậm chí là áp dụng, nhưng không phải ai cũng có dũng cảm đó, dám một lần nữa đánh đổi và đương đầu. Nơi phồn hoa đô thị với đầy rẫy những cơ hội này, ít nhất họ có thể lẩn trốn khi thất bại, hoặc tìm kiếm những cơ hội khác.
Những phút yếu lòng dù sao cũng chỉ là một khoảng lặng trong cuộc đời, ai rồi cũng sẽ lựa chọn bỏ qua vì những thứ thiết thực và lớn lao hơn. Sầu thương một chút, rồi Hòa sẽ lại quay trở về với công việc và tiếp tục hành trình của cô. Nhưng nỗi buồn đó, liệu có thể nhẹ nhàng buông bỏ hay nó sẽ quay lại, trăn trở, dày vò cô nhiều hơn?
Có một Hòa như thế. Có một thế hệ thanh niên như thế. Rất nhiều người bảo, họ thật may mắn. So với những người ở thế hệ trước, họ được lớn lên khi đất nước phát triển, có cơ hội đổi đời, bôn ba đây đó và tự thân giàu có. Tài sản họ kiếm được trong một năm, đôi khi ông bà bố mẹ chắt chiu cả đời cũng không dành dụm nổi. Nhưng, cũng có một thế hệ thanh niên như thế. Càng cô đơn hơn, càng bớt hạnh phúc hơn…
* Lyrics bài hát “Có ai từng nói với em chưa” của Trần Sở Sinh
© Danci - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu một ngày cảm thấy mệt mỏi, cho con về nhà với mẹ nhé! | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.