'Sing Street' - Thanh xuân không có ước mơ là thanh xuân tẻ nhạt nhất
2022-09-17 01:25
Tác giả:
Danci
blogradio.vn - Một thanh xuân không có ước mơ sẽ có biết bao tẻ nhạt, và một thanh xuân không dám thực hiện ước mơ nhất định sẽ để lại cho ta nhiều tiếc nuối. Sing Street đã chứng minh giá trị của mình và hẳn đã mang lại những năng lượng tích cực cho bao người xem. Khi con cái của mình lớn, nhất định mình sẽ cùng xem bộ phim này với chúng nó, mong rằng bộ phim sẽ truyền cảm hứng cho con, khiến con hiểu rằng hãy nỗ lực theo đuổi những giấc mơ của mình, dù nó có bao nhiêu điên rồ, vì cuộc đời vẫn luôn cho phép bạn làm thế.
***
Being young is about seizing the moment; try while you can still make mistakes, chase while you still have dreams, love while you still have the courage" (Đang trẻ tức là phải biết nắm bắt những khoảnh khắc; cố gắng khi bạn vẫn còn có thể mắc sai lầm, theo đuổi khi bạn vẫn còn có những ước mơ, và yêu khi bạn vẫn còn có lòng dũng cảm).
Nếu như những bộ phim ca nhạc đình đám Once và Begin Again của đạo diễn John Carney đã từng khiến mình vô cùng yêu thích, thì đến Sing Street, mức độ yêu thích đó đã được nâng thêm lên một tầm cao mới.
Không giống Once hay Begin Again là câu chuyện về những người trưởng thành cô đơn, lạc lối và tìm kiếm sự an ủi trong âm nhạc, Sing Street là một bộ phim dành cho thanh thiếu niên. Và mặc dù đã qua cái tuổi để mà một bộ phim có thể truyền sức mạnh cho bạn và có năng lực thay đổi phần nào đó hành trình của bạn, thì với mình Sing Street vẫn tràn đầy cảm hứng. Nó đã khiến trái tim già cỗi của mình một lần nữa sống động và bừng bừng nhiệt huyết như những ngày thanh xuân đầy ước mơ và vắt kiệt sức lực cho những giấc mơ ấy.
Bối cảnh phim diễn ra vào năm 1985, tại đất nước Ai-len yên bình mà có phần cứng nhắc, lạc hậu, khắc khổ. Bộ phim mở đầu với câu chuyện về cậu bạn Conor, 15 tuổi, do công việc của bố cậu khó khăn cũng như mối quan hệ hôn nhân giữa bố mẹ ngày càng tồi tệ, Conor đã được bố chuyển đến học tại một trường học Thiên Chúa Giáo nhằm giảm bớt học phí. Nếu bạn chưa biết thế nào là một ngôi trường Thiên Chúa Giáo được tài trợ bởi các tổ chức Thiên Chúa, vậy thì cứ tạm hiểu rằng đó là một môi trường học tập rất tẻ nhạt, với vô vàn những quy tắc, từ ứng xử cho đến ăn mặc đều phải theo một khuôn phép, lề lối nhất định.
Một chút nổi loạn nho nhỏ thôi cũng sẽ bị phê phán nghiêm khắc và lập tức đưa lại vào khuôn khổ. Nhưng mọi chuyện hóa ra cũng không quá tồi tệ khi Conor, trong những ngày đầu đi học nhàm chán đó, đã tình cờ gặp gỡ Raphina, cô gái đầy phong cách và xinh đẹp mà cậu đã crush ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và để gây sự chú ý với cô, cậu đã mời Raphina tham gia làm người mẫu cho MusicVideo của ban nhạc vẫn-chưa-hề-tồn-tại của cậu. Raphina, với ước mơ trở thành người mẫu, đã nhanh chóng đồng ý. Vậy là, Conor giờ chỉ còn phải đối phó với một vấn đề: Kiếm đâu ra một ban nhạc.
Nhưng đây chỉ là mở đầu của một câu chuyện, một hành trình tuyệt vời vẫn chưa có hồi kết mà thôi. Là lý do cho Connor tìm thấy âm nhạc, có những người bạn mới; và trong quá trình sống với âm nhạc, biểu diễn và trải nghiệm âm nhạc cũng những người bạn mới ấy, cậu cũng đã tìm ra lý tưởng và mục đích sống mới cho mình.
Vậy rồi liệu chàng trai sinh ra và lớn lên ở một tỉnh nhỏ hẻo lánh ven biển ấy có dám theo đuổi ước mơ có phần viển vông mà cậu vừa tìm thấy đó không? Cô gái cậu đã crush ấy cuối cùng rồi sẽ ở bên cậu chứ? Mình sẽ không trả lời những câu hỏi này, vì bạn sẽ tự mình khám phá nó khi xem phim, bạn nhé.
Có rất nhiều điều tuyệt vời ở bộ phim này mà mình không thể liệt kê hết, mà chỉ một phần, những phần mình ấn tượng nhất. Đầu tiên phải kể đến ông anh trai của Conor, Bredan-kiểu anh trai mà bất kỳ ai xem phim cũng phải thích mê, một ông anh trai bao chất, bao cool, bao ngầu, một ông anh trai mà ai cũng muốn có nhưng chẳng phải ai cũng may mắn có được. Thứ hai chính là âm nhạc của những năm 80 không thể tuyệt vời hơn. Thứ âm nhạc mà mỗi lần nghe đã luôn khiến mình ao ước được sinh ra vào những năm 70, lớn lên trong những năm 80 ở một đất nước nơi mà Rock&Roll, nơi mà Pop đã từng thống trị. Thứ ba, cũng là điểm khiến mình thích nhất của bộ phim, đó là cách mà những con người trẻ tuổi đã sống ở cái tuổi 15 của họ.
Cách mà các chàng trai trẻ đã thành lập ban nhạc, cùng nhau sáng tác, cùng nhau quay video, cùng nhau biểu diễn bất chấp hoàn cảnh khó khăn, kinh phí hạn hẹp; cả cái cách mà chúng học đòi những ban nhạc đương thời về không chỉ âm nhạc mà cả phong cách thời trang, đầu tóc, makeup dị hợm (tin mình đi, bạn sẽ không thể ngừng cười khi nhìn thấy chúng đâu)...Tất cả đều khiến mình mê mẩn, khiến mình muốn ngay lập tức được quay trở lại thời niên thiếu tươi đẹp ấy và làm những điều mình thích, mình say mê, như họ.
Âm nhạc đã thay đổi Connor và bè bạn, biến họ từ những đứa trẻ cô đơn, nhạt nhòa, tự ti, mặc cảm thành những chàng trai có phong cách, có bạn bè, có hoài bão; và rồi bọn họ, bằng một cách rất riêng của mình, cũng đã thay đổi âm nhạc. Âm nhạc đã không chỉ còn là một công cụ để "cưa" gái, để vượt qua tổn thương do gia đình không yên ấm hay là nơi để trú ngụ, trốn tránh thực tại, mà âm nhạc đã trở thành liều thuốc thần kì, thành sức mạnh biến đổi con người họ, khiến họ trở nên cá tính hơn, sâu sắc hơn, trưởng thành hơn, dũng cảm hơn.
Một thanh xuân không có ước mơ sẽ có biết bao tẻ nhạt, và một thanh xuân không dám thực hiện ước mơ nhất định sẽ để lại cho ta nhiều tiếc nuối. Sing Street đã chứng minh giá trị của mình và hẳn đã mang lại những năng lượng tích cực cho bao người xem. Khi con cái của mình lớn, nhất định mình sẽ cùng xem bộ phim này với chúng nó, mong rằng bộ phim sẽ truyền cảm hứng cho con, khiến con hiểu rằng hãy nỗ lực theo đuổi những giấc mơ của mình, dù nó có bao nhiêu điên rồ, vì cuộc đời vẫn luôn cho phép bạn làm thế.
© Danci - blogradio.vn
Xem thêm: Quán quen nào còn nhắc tên chúng mình | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông
À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em
Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!
Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn
Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương
Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu
Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé
Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.