Cứ giữ lại khoảng trời thanh xuân đó nhé
2022-03-27 01:25
Tác giả: Nguyễn Yến Chi
blogradio.vn - Hãy giữ cho yên khung cảnh tuổi mười ba này nhé, phía bên kia kỷ niệm không hẳn là cần đến một khởi đầu khác đâu. Đôi khi cứ để nó được giữ lại màu nắng vàng như mật ấy, tiếng lá reo tha thiết ấy và ngọn gió dịu dàng ấy, thổi mãi thổi mãi đến ngày hạ cánh thành một vì tinh tú xa xăm trên bầu trời.
***
Con bé ngày chưa ý thức được nhiều về thế giới bên ngoài thì lí lắc hoạt bát, lắm khi không sợ trời sợ đất gì cả. Đến khi hơn năm tuổi, đang giữa những ngày vui chơi quậy phá thậm chí là cảm nắng ở lớp mẫu giáo lớn thì bị bố cho đi học. Tự nhiên con bé thu mình lại hoàn toàn. Dường như nó nhận ra xung quanh đều là những đứa trẻ lớn hơn nó, bỗng nhiên nó hết tự tin thể hiện bản thân hẳn, và từ đó nó trở thành đứa trẻ không chỉ thấp bé nhất lớp mà còn hành xử nhút nhát hơn, ngốc nghếch hơn chúng bạn. Chẳng ít lần bị bắt nạt, nhưng cũng không biết đường về kể cho người lớn chứ đừng nói là đáp trả. Đi học sớm không phải chuyện phù hợp với mọi đứa trẻ.
Những năm cuối cấp hai, con bé thích bạn lớp trưởng lớp bên cạnh. Những lúc bắt đầu buổi học phải ra xếp hàng trước cửa lớp hay những buổi chào cờ chán phèo bỗng dưng trở thành niềm vui thú với nó. Vì nó bé quá, luôn được đứng đầu hàng, nên nó thường được lặng lẽ ngắm nhìn bạn lớp trưởng đó thật dễ dàng. Nó phát hiện ra bạn ấy cũng nhờ một lần xếp hàng như thế.
Chuyện đã rất lâu, những ký ức của hôm nay quay về cũng mơ màng như một sớm mù sương Đà Lạt. Bạn ấy vẫn luôn đứng vị trí đó để chỉ huy lớp, và con bé cũng luôn đứng ở vị trí đó trong một hàng học sinh nữ. Vậy mà bao năm tháng trôi qua, cô bé và cậu bé nọ tuy nhìn thấy nhau bao nhiêu lần rồi nhưng chẳng hề mảy may rung động. Cho đến một sáng thu, hoặc hạ, hoặc đông không nhớ nữa, cậu lớp trưởng dường như bắt đầu dậy thì, vóc dáng cao lớn và giọng nói trầm vang của cậu làm con bé lớp bên lúc nào cũng xếp hàng trong tình trạng buồn ngủ bỗng dưng thấy như có cơn gió mùa xuân thổi dịu dàng qua đây. Lá trên cây nhất loạt rung rinh lên yêu đời và thiết tha đến lạ dưới màu nắng vàng như mật và ấm như chiếc túi sưởi mẹ mới mua.
Từ hôm đó con bé đi ra sân xếp hàng cũng phải nhảy chân sáo, ngồi nghe các thầy cô phát biểu giờ chào cờ cũng nghiêm chỉnh chọn vị trí đầu hàng cứ không kiếm cớ chuồn ra phía sau nói chuyện nữa. Lại chỉ mong những giờ xếp hàng giờ chào cờ ấy kéo dài chút, mong bạn ấy đứng yên đó đừng đi đâu mất cả, nhưng đừng đột nhiên ngoảnh sang phía này nhé. Cứ làm việc của cậu, và để cho tớ được bí mật ngắm nhìn vậy thôi.
Cậu lớp trưởng năm đó đến nay vẫn chẳng biết con bé là ai, kể cả khi nhờ vài sự đẩy đưa của duyên phận, con bé đã rời thành phố lớn về quê, tình cờ sống cùng tòa nhà với cậu sau mười sáu năm lớn lên và trưởng thành. Vài lần con bé vẫn gặp cậu trong thang máy, và nhờ có khẩu trang và sự nhút nhát được rèn giũa bền bỉ từ bé mà nó lại cảm thấy mình biến lại thành cô nhóc ngô nghê của ngày xưa một cách hoàn hảo. Vẫn không dám nhìn vào mắt cậu, không dám cất tiếng chào, không gì cả.
Những tưởng bao năm phiêu bạt chinh chiến đã giúp nó dạn dĩ và tự tin lên vô cùng, nhưng có những thứ cảm xúc mang sức mạnh quay ngược thời gian như thế. Nó lại bé nhỏ và lại lặng yên ngắm nhìn đôi vai cậu. Và nó có thể làm vậy mãi mãi cũng được. Không cần cậu ngoái đầu nhìn lại. Vì biết đâu mảnh hồi ức long lanh như pha lê lại bị pha sang màu khác, bất kể là màu gì, một khi cô hoặc cậu làm gì đó phá tan đi sự lặng thầm này.
Hãy giữ cho yên khung cảnh tuổi mười ba này nhé, phía bên kia kỷ niệm không hẳn là cần đến một khởi đầu khác đâu. Đôi khi cứ để nó được giữ lại màu nắng vàng như mật ấy, tiếng lá reo tha thiết ấy và ngọn gió dịu dàng ấy, thổi mãi thổi mãi đến ngày hạ cánh thành một vì tinh tú xa xăm trên bầu trời.
© Nguyễn Yến Chi - blogradio.vn
Xem thêm: Mật ngọt hôn nhân | Phần 1 - Xem mắt, lần đầu gặp gỡ | Radio Truyện ngôn tình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.