Ngày mai lại đến, nay thành ngày xưa
2022-02-02 01:25
Tác giả: Nguyễn Yến Chi
blogradio.vn - Hình như thế giới người lớn là như vậy, dù bạn có cảm động đến mấy vì một nhân duyên nào đó, thời gian cũng dư sức làm mọi cảm xúc ấy phai nhòa. Từ cả hai phía. Vậy nên chỉ cần một khoảnh khắc trôi qua, một ngày mới tới, mọi điều của thời hiện tại đã trở thành quá khứ ngay rồi. Trở thành ngày xưa. Ngày mà có lẽ chỉ còn những người thích hoài niệm là muốn quay về.
***
Lần đầu tiên tôi nghe những lời ca này là vào một đêm quây quần với những người bạn mới quen trong chuyến đi thiện nguyện ở Sapa. Chúng tôi không chỉ dừng ở thị trấn và làm những việc của một du khách bình thường, mà còn thuê xe máy đưa nhau vào một bản nhỏ heo hút cách trung tâm thị trấn gần 2 tiếng di chuyển để tổ chức lửa trại cho các em nhỏ.
Cả nhóm cũng chỉ vỏn vẹn bốn khách và một chị dẫn đoàn, tuy khác biệt tuổi tác và giới tính, chỉ tình cờ gặp nhau giữa chốn núi rừng Tây Bắc này nhưng bốn đứa tôi lại dễ dàng thân nhau một cách kỳ lạ. Bọn tôi nói cười, tâm sự, chia sẻ đủ thứ từ chuyện buồn của quá khứ đến mơ ước ở tương lai. Nhưng ngày hôm nay nào rồi cũng vội vã trở thành ngày xưa.
Đêm thiện nguyện ấy, sau khi đã tổ chức xong chương trình đến mệt nhoài, bọn tôi được ngâm bồn nước lá thảo dược, rồi lên ngồi vắt vẻo trên lan can gỗ của căn nhà sàn, cùng nhau ngắm mưa sao băng. Chính là mưa sao băng mà các bạn vẫn thấy trên phim đấy.
Ở giữa núi rừng không đèn đường không biển báo nhấp nháy xanh đỏ, bầu trời đêm trở nên huyền bí tuyệt đối và rất dễ để nhìn được từng vệt sao băng xẹt qua bầu trời. Chúng tôi chỉ trỏ, ồ à, rồi từ thì thầm cầu nguyện chuyển sang kể lể inh ỏi lên về những điều ước với sao băng. Khung cảnh đất trời kì vĩ và ảo diệu vô cùng.
Đến giờ đã sáu năm kể từ ngày đó, tôi không nhớ có điều ước nào của tôi hay của họ thành sự thực không, chỉ biết là sao băng hôm đó kéo chúng tôi lại rất gần bên nhau, không còn chút ngại ngần xa cách. Bốn con người, bốn cuộc đời, và một bầu trời ước mơ tuổi trẻ đã làm xao động cả một góc đêm rừng tĩnh mịch. Với một đứa nhút nhát và hướng nội như tôi, lần đầu tiên tôi cảm thấy người lạ cũng có thể giống một mái nhà như thế.
Sau này về Hà Nội, bọn tôi vẫn gặp nhau thường kỳ. Nhưng tất cả những câu chuyện, những đùa giỡn và sẻ chia dù có thú vị đến đâu cũng đều bị nhuốm màu lo toan, xô bồ, ưu tư của cuộc sống thị thành. Những ngày Sapa đó dường như là khoảng thời gian hiếm hoi khi tất cả chúng tôi đều bỏ lại hết mọi suy nghĩ, mọi tính toán, mọi muộn phiền ở Hà Nội, và chỉ say sưa trải nghiệm một chuyến đi không giống lẽ thường, với những con người cũng không giống lẽ thường cho lắm.
Trẻ con bản vây quanh chúng tôi, tặng vòng tự tết cho chúng tôi, đưa chúng tôi đi thám hiểm cái hang động không tên mà chỉ chúng nó biết. Tất cả sự hồn nhiên của núi rừng đó, cũng khiến chúng tôi dễ dàng quên đi một cuộc đời khác mà mình đang phải nhọc nhằn đi qua.
Đến giờ, chúng tôi mỗi người một nơi, một kế hoạch riêng cho cuộc đời mình. Những buổi hẹn thường kỳ cũng không còn nữa. Những tin nhắn thăm hỏi qua lại đã ngừng từ lâu.
Hình như thế giới người lớn là như vậy, dù bạn có cảm động đến mấy vì một nhân duyên nào đó, thời gian cũng dư sức làm mọi cảm xúc ấy phai nhòa. Từ cả hai phía. Vậy nên chỉ cần một khoảnh khắc trôi qua, một ngày mới tới, mọi điều của thời hiện tại đã trở thành quá khứ ngay rồi. Trở thành ngày xưa. Ngày mà có lẽ chỉ còn những người thích hoài niệm là muốn quay về.
© Nguyễn Yến Chi - blogradio.vn
Xem thêm: Mình đang sống hay chỉ đang tồn tại? | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thói quen của anh
Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.
Tình yêu là chữa lành vết thương
Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.
Ấm áp trà gừng
Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
Vết sẹo trong tim
Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.
Hương biển
Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.
Những con người trong nắng
Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa
Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh
Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.
Giữa những câu chuyện đời
Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.
Sài Gòn ưu tư
Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.
Cái tên
Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.