Ngày mai lại đến, nay thành ngày xưa
2022-02-02 01:25
Tác giả:
Nguyễn Yến Chi
blogradio.vn - Hình như thế giới người lớn là như vậy, dù bạn có cảm động đến mấy vì một nhân duyên nào đó, thời gian cũng dư sức làm mọi cảm xúc ấy phai nhòa. Từ cả hai phía. Vậy nên chỉ cần một khoảnh khắc trôi qua, một ngày mới tới, mọi điều của thời hiện tại đã trở thành quá khứ ngay rồi. Trở thành ngày xưa. Ngày mà có lẽ chỉ còn những người thích hoài niệm là muốn quay về.
***
Lần đầu tiên tôi nghe những lời ca này là vào một đêm quây quần với những người bạn mới quen trong chuyến đi thiện nguyện ở Sapa. Chúng tôi không chỉ dừng ở thị trấn và làm những việc của một du khách bình thường, mà còn thuê xe máy đưa nhau vào một bản nhỏ heo hút cách trung tâm thị trấn gần 2 tiếng di chuyển để tổ chức lửa trại cho các em nhỏ.
Cả nhóm cũng chỉ vỏn vẹn bốn khách và một chị dẫn đoàn, tuy khác biệt tuổi tác và giới tính, chỉ tình cờ gặp nhau giữa chốn núi rừng Tây Bắc này nhưng bốn đứa tôi lại dễ dàng thân nhau một cách kỳ lạ. Bọn tôi nói cười, tâm sự, chia sẻ đủ thứ từ chuyện buồn của quá khứ đến mơ ước ở tương lai. Nhưng ngày hôm nay nào rồi cũng vội vã trở thành ngày xưa.
Đêm thiện nguyện ấy, sau khi đã tổ chức xong chương trình đến mệt nhoài, bọn tôi được ngâm bồn nước lá thảo dược, rồi lên ngồi vắt vẻo trên lan can gỗ của căn nhà sàn, cùng nhau ngắm mưa sao băng. Chính là mưa sao băng mà các bạn vẫn thấy trên phim đấy.
Ở giữa núi rừng không đèn đường không biển báo nhấp nháy xanh đỏ, bầu trời đêm trở nên huyền bí tuyệt đối và rất dễ để nhìn được từng vệt sao băng xẹt qua bầu trời. Chúng tôi chỉ trỏ, ồ à, rồi từ thì thầm cầu nguyện chuyển sang kể lể inh ỏi lên về những điều ước với sao băng. Khung cảnh đất trời kì vĩ và ảo diệu vô cùng.
Đến giờ đã sáu năm kể từ ngày đó, tôi không nhớ có điều ước nào của tôi hay của họ thành sự thực không, chỉ biết là sao băng hôm đó kéo chúng tôi lại rất gần bên nhau, không còn chút ngại ngần xa cách. Bốn con người, bốn cuộc đời, và một bầu trời ước mơ tuổi trẻ đã làm xao động cả một góc đêm rừng tĩnh mịch. Với một đứa nhút nhát và hướng nội như tôi, lần đầu tiên tôi cảm thấy người lạ cũng có thể giống một mái nhà như thế.
Sau này về Hà Nội, bọn tôi vẫn gặp nhau thường kỳ. Nhưng tất cả những câu chuyện, những đùa giỡn và sẻ chia dù có thú vị đến đâu cũng đều bị nhuốm màu lo toan, xô bồ, ưu tư của cuộc sống thị thành. Những ngày Sapa đó dường như là khoảng thời gian hiếm hoi khi tất cả chúng tôi đều bỏ lại hết mọi suy nghĩ, mọi tính toán, mọi muộn phiền ở Hà Nội, và chỉ say sưa trải nghiệm một chuyến đi không giống lẽ thường, với những con người cũng không giống lẽ thường cho lắm.
Trẻ con bản vây quanh chúng tôi, tặng vòng tự tết cho chúng tôi, đưa chúng tôi đi thám hiểm cái hang động không tên mà chỉ chúng nó biết. Tất cả sự hồn nhiên của núi rừng đó, cũng khiến chúng tôi dễ dàng quên đi một cuộc đời khác mà mình đang phải nhọc nhằn đi qua.
Đến giờ, chúng tôi mỗi người một nơi, một kế hoạch riêng cho cuộc đời mình. Những buổi hẹn thường kỳ cũng không còn nữa. Những tin nhắn thăm hỏi qua lại đã ngừng từ lâu.
Hình như thế giới người lớn là như vậy, dù bạn có cảm động đến mấy vì một nhân duyên nào đó, thời gian cũng dư sức làm mọi cảm xúc ấy phai nhòa. Từ cả hai phía. Vậy nên chỉ cần một khoảnh khắc trôi qua, một ngày mới tới, mọi điều của thời hiện tại đã trở thành quá khứ ngay rồi. Trở thành ngày xưa. Ngày mà có lẽ chỉ còn những người thích hoài niệm là muốn quay về.
© Nguyễn Yến Chi - blogradio.vn
Xem thêm: Mình đang sống hay chỉ đang tồn tại? | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Không sao đâu, cứ chờ một chút nữa...
Tôi đã từng rất sợ cô đơn. Những chiều mưa rơi trên khung cửa sổ, chỉ một mình trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng lòng mình vọng lại… tôi cứ ngỡ là cả thế giới đang bỏ rơi tôi.