Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tân Sơn Nhất - Nội Bài và khoảng cách 2000 cây số

2022-01-29 01:25

Tác giả: Đông Đông


blogradio.vn - Có những ngày mắc kẹt ở đây, tôi băng khoăn và suy nghĩ đủ điều. Nghĩ về chuyện sau này, nghĩ về chuyện tại sao mình ở đó và khi nào sẽ quay về.

***

6 tháng trước, ở chỗ ấy. Ngoài trời mưa lớn, chuyến bay của tôi bị hoãn. Tôi ngồi đó, rất lâu rất lâu, tuyệt vọng, chán chường. Vì khi đó tôi thật lòng chỉ muốn rời đi thật nhanh, mang hết những mỏi mệt di rời đến một vùng trời khác.

Lúc đó, trong tôi vẻn vẹn một khoảng rỗng tuếch. Mịt mờ như bầu trời ngoài cửa kính mưa rơi một khắc cũng không ngừng.

Không có ai đi cùng, tôi cứ thế một mình đóng gói muộn phiền mà nam tiến. 6 tháng đi qua như một cái chớp mắt. Ngày mai tôi quay về rồi, Tân Sơn Nhất nối Nội Bài hai ngàn cây số. Nối cả những ngày từng áp lực đến mức ngột ngạt. Ở đó có tất cả, tất cả đau thương mất mát hoặc đã từng.

Tôi khi này có chút không nỡ, nơi này chênh vênh thế mà cũng đẩy đưa vùi chôn ngần ấy cái xót và chữa lành vết xước đếm không xuể. Thành phố của tôi, nơi này cũng là thành phố của tôi. Cảm giác phải rời bỏ nơi thân thuộc của mình thêm một lần khiến tôi không khỏi tiếc, không khỏi nhung nhớ.

Đêm ở đây từng rất dài, dài vì tôi nhớ Hà Nội. Nhưng giờ ngoài ấy lạnh, tôi cô đơn cứ dùng dằng mãi chẳng dám quay về. Nhỡ đâu cái buốt giá ấy cào rách chỗ vết thương, tôi kì thực chẳng còn sức lực nào mà chống chịu thêm.

Con người ta sau khi đi qua thương tổn tưởng chừng sẽ mạnh mẽ lên đấy, trưởng thành lên đấy! Nhưng không, đã là vết thương sẽ còn mãi, đã băng bó đủ lần sẽ xót mãi.

Đoạn thời gian trước, có một cậu bạn nói với tôi:

“Sau này cậu ra Bắc, tớ sẽ...”

Sau này, tôi thậm chí chẳng thể nói với cậu ấy “sau này” rốt cuộc là khi nào?

Lạ thật, hai “người dưng” hứa hẹn cái gì cơ chứ? Hai “người dưng” làm được gì cho nhau cơ chứ? Hai “người dưng” sao phải vì nhau cơ chứ?

Đó có lẽ là người kéo tôi ra khỏi cơn đổ vỡ của năm đó, cậu ấy không biết, những cái giản đơn cậu ấy làm cho tôi lại là chiếc dù che chở tôi đi qua cơ bão nọ.

Những lần Sài Gòn giãn cách liên miên, tôi thường hay bảo: “Tớ chẳng biết khi nào mình mới quay về đâu...”

“Hà Nội đang lạnh. Cậu đừng về, sẽ ốm mất!”

Có chút mủi lòng, không phải vì cái cách cậu ấy quan tâm tôi. Mà bởi cách Hà Nội vô tình với ta, với người. Cảm giác ấy giống như tôi đang nợ cậu ấy một đoạn duyên nào. Chẳng rõ bản thân có năng lực đáp lại hay là không...

Tháng 7/2021, gói lại tất cả mệt mỏi và áp lực Nam tiến. Lúc ấy chẳng nghĩ gì nhiều, chẳng mong mỏi gì. Đi rất nhanh, vội vã đi... Vì sợ Hà Nội, sợ một mình, sợ cả việc phải một mình chống giữ nhiều thứ!

Tôi nhắn cho bạn bè: “Có lẽ tao phải đi, chắc cỡ hai tuần thôi. Ở đây áp lực thế nào ấy!”

Lúc đó dịch bệnh đặc biệt căng thẳng, chạm chân tới Tân Sơn Nhất, tôi thấy mình dường như sai một nửa. Chỗ ấy vắng tanh, xơ xác và nặng nề!

Tháng 8/2021, giãn cách lần thứ ba. Tôi quen với việc ngồi ở nhà và nghe tivi nhắc về chục nghìn ca bệnh dịch mỗi ngày. Ở đây không mệt, không chán chường nhưng cô đơn và ngột ngạt theo một cách riêng. Kế hoạch hai tuần đổ vỡ, tôi lửng lơ chẳng biết mình sẽ mắc ở đó đến tận lúc nào.

Tôi bắt đầu coi ấy là gia đình của mình. Một gia đình có nhiều người và nhiều thế hệ, đó là gia đình mà tôi “bắt đầu” từ những người không quen không biết...

Cảm giác lạ lắm, bỗng dưng vào một ngày bình thường. Tôi có thêm một gia đình cả chục người, đó là những tháng tôi trân trọng nhưng chỉ có thể nói ra bằng lời. Mọi người tốt, cuộc sống tốt, chỉ có tôi... cứ mải mê lưng chừng những điều gì. Vì tôi còn đang mang một cuộc sống khác, còn đang vội cân bằng một gia đình khác.

Có những ngày mắc kẹt ở đây, tôi băng khoăn và suy nghĩ đủ điều. Nghĩ về chuyện sau này, nghĩ về chuyện tại sao mình ở đó và khi nào sẽ quay về.

Hà Nội vào thu, tôi có chút sốt ruột khi người ta bảo ngoài ấy lạnh. Hà Nội vào đông, tôi nhớ nhà, nhớ cảm giác lạnh buốt da thịt của ngoài Bắc. Nhưng khi ấy cũng là lúc, tôi nhận ra... ấy thế mà cũng có lúc tôi luyến tiếc cái gọi là “gia đình” ở đây.

Tôi không muốn rời đi khỏi những gì mình đang có, nơi này thổi vào ngóc ngách tôi đang sống vi diệu và gần gũi. Tôi muốn ở lại, muốn tiếp tục những gì dở dang và chưa có...

Mọi người nhắn hỏi: “Sao không về?”

Tôi chỉ muốn nói: “Tôi quen rồi, quen với cái nóng quanh năm của mảnh đất này!”

Đến giờ tôi vẫn còn chưa tin mình đã về Hà Nội. Bỏ lại tất cả, bỏ lại cả những dự định tương lai và mọi người xung quanh. Cuộc sống có chút nhanh chóng, thời gian trôi qua có chút vội vã. Ghé ngang như một cuộc gặp gỡ tình cờ, vội đi như chưa từng xuất hiện!

Tôi rời khỏi Bình Dương, một mình kéo vali và một mình ngồi ở hàng ghế sau taxi. Chân chùn đi và não bộ cứ vương vấn muốn ở lại. Cuối cùng cái gì cũng không kịp.

31/12/2021, ngày cuối cùng của năm. Tôi chạm chân đến Hà Nội, Bình Dương khi ấy chỉ còn là một mảnh kí ức sống động. Rõ ràng chẳng có thứ gì mất đi, chỉ có bản thân không biết nắm giữ!

Cái lạnh ở đây cứa vào lòng tôi cảm giác đau nhức lạ lùng, những mối đinh ninh nào ứa ra, trào lên, đầy ắp. Tôi đưa hai tay vào trong túi áo, kéo mũ sụp xuống, kéo vali và lên xe thật nhanh. Nơi này vẫn vậy, vẫn lạnh lùng, vẫn vô cảm và vẫn khiến tôi đơn độc như thế.

Không ai tới sân bay đón tôi, không có cái nắng hanh đầu đông, không có cơn mưa rét buốt. Khung cảnh ảm đạm và u ám! Tôi sợ, sợ bản thân không chịu được mà bật khóc nức nở. Nặng nề đi qua mảnh đất quen thuộc, chẳng rõ sao lòng lại dáo hoảnh và chán chường thế!

Rõ ràng là nơi tôi rất nhớ, rõ ràng là nơi tôi từng mơ. Nhưng đến khi chạm đất, chung một nền trời cảm giác lại ngổn ngang đến vậy. Như thể tôi chưa từng quen biết với nơi đây...

Có lẽ vì tổn thương còn chưa hết, mong mỏi còn chưa qua và chỗ đau ấy thì còn day dứt quá.

Tôi ngồi tựa đầu nhìn ra, nhắn với cậu ấy: “Cậu biết không, tớ về nhà rồi. Hà Nội lạnh quá!”

Một trời đơn độc cuốn lấy đôi tay còn đang run rẩy của tôi, bên ngoài tối dần, nắng tất dần, buốt thấu xương. Thế rồi tôi chợt nhận ra, mình đối với nơi này kỳ thực cũng chẳng có mong đợi gì cho cam. Chỉ là xa lâu ngày, thèm cái cảm giác được quay về là thế. Về rồi lại chẳng tha thiết nữa, chẳng muốn lưu lại nữa...

Đông Hà Nội không có nắng, cứ hanh hao ướt ẩm. Tôi tỉnh lại sau chục tiếng mê man cứ ngỡ mình đang mơ vì khung cảnh sao mà xa và lạ!

Lúc này hình như tôi đang cố nhớ mùi nắng nơi phương Nam xa cách. Ấy vậy mà, đó cũng là nơi làm người ta biết vấn vương.

Nhớ nhớ quên quên, nơi sương mờ chẳng sưởi ấm được trái tim thèm nắng. Cô gái ơi, đâu cũng là nhà. Chỉ cần trái tim em còn nóng. Phương Nam cũng vậy, Hà Nội cũng thế... Không người mong chẳng kẻ nhớ! Ngày mai rồi rốt cuộc vẫn là ngày mai...

© Đông Đông - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Những ngày cuối đông

Đông Đông

Cô gái ơi, em đừng mạnh mẽ. Người gai góc sẽ tự phải thương mình!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top