Phát thanh xúc cảm của bạn !

Năm tháng ròng rã, chúng ta có và mất gì?

2021-12-03 01:30

Tác giả: Đông Đông


blogradio.vn - Chầm chậm nhớ nhớ quên quên, đi qua một đoạn dài thời gian, tôi dường như thấy tất thảy thật ngắn ngủi, cái gì cũng chỉ là thời khắc. Bất luận là nắm giữ hay níu giữ đều không được. Bởi khoảnh khắc tồn tại chỉ một cái rợp mi, còn con người ta thì còn lâu lắm mới giác ngộ ra nuối tiếc trong đời.

***

Vài khi nghĩ lại tôi tự hỏi: “Nếu không có chuyện đó thì tôi bây giờ đang thế nào, chúng tôi đang thế nào?”

Rồi vài khi lại nghĩ…

Nếu chúng tôi không có bắt đầu, không có kết thúc có phải tất cả sẽ tốt hơn hay là không?

Hoặc…

Nếu năm đó chúng tôi cứ mãi nghĩ về nhau như vậy thôi chứ không là gì cả…thì dường như chuyện đau lòng nào cũng không tới!

Nhưng tất cả chỉ là “nếu” và “hoặc"...

Chầm chậm nhớ nhớ quên quên, đi qua một đoạn dài thời gian, tôi dường như thấy tất thảy thật ngắn ngủi, cái gì cũng chỉ là thời khắc. Bất luận là nắm giữ hay níu giữ đều không được. Bởi khoảnh khắc tồn tại chỉ một cái rợp mi, còn con người ta thì còn lâu lắm mới giác ngộ ra nuối tiếc trong đời.

Trên chặng mải mê tháo chạy năm đó, trên mỗi đoạn bỏ lại mảnh vấn vương, mỗi chặng buông xuống vết thương lòng, từng chặng nhanh băng qua khốn đốn. Tôi tưởng chừng mình đã buông đi hết mà lác đác trải dài phía sau mình, để rồi ngày quay lại, những mảnh ấy sắc như thủy tinh. Chúng nhớ cả khi tôi bỏ rơi chúng, cứ thế mà vương vãi nối gót từng bước chân.

Lúc này thật chỉ có mơ hồ và trống rỗng, vì em ơi… quẩn quanh em còn đang nghĩ về.

Tôi muốn viết về những cái tuyệt vọng trong mình! Muốn vẽ ra khát khao và khắc ra từng thước từng thước mỏi mòn.

“Lúc mà chúng ta cáo biệt người mình yêu thương nhất, là lúc càng phải trân quý những người ở lại…”

Mất đi một thứ gì, tôi càng nảy sinh trong mình một loại sức lực đến vô tận để ôm lấy, bảo vệ lấy những gì còn sót lại kế bên.

Tôi những ngày đó, trăm đoạn mơ hồ đó, chưa ngày nào yên giấc!

Có những đêm thức trắng, vài đêm ngủ rồi lại tỉnh, cả những đêm tâm sự mòn lối trong bóng tối cô độc.

Tôi cứ ngồi bên thềm cầu thang đó, nhìn không gian tịch mịch yên ắng đến phát hơn mà thi thoảng nức nở bật khóc. Khóc rồi yên lòng hơn, bản thân tôi khi ấy cũng “tĩnh” hơn!

Rồi lại có mấy đêm không dám chợp mắt, căn phòng ngợp vậy bủa bốn bức tường không cảm giác, không xúc cảm. Tôi thật sợ mình sẽ giật mình trong bóng tối, sợ cơn mộng ảo nào sẽ tàn nhẫn đến mãi không rời đi.

Có nhiều đêm mê man tỉnh lại, nước mắt lăn dài vô thức. Lại lật đật lau đi, giấu nhẹm đi, tỉ mẩn may vá chỗ thương tổn rách mãi.

Những ngày ấy thế mà dài lắm, đằng đẵng đến giờ chưa nguôi ngoai…

Tôi quên mất mình từng là một cô gái yêu cười, yêu đời và hoạt bát. Tâm hồn dường như bị chai sạn bào thành nhu nhược, có cả trăm cả vạn vết xước dọc ngang không hình thù. Đau, đau hơn cả một chữ đau!

Sáng thức dậy, khuôn mặt phờ phạc trong lớp kính cửa sổ nhìn tôi chăm chú. Tôi giật nảy nhận ra ấy là bản thân mình, thế giới sáng rồi, ngày mới đến rồi, lại phải tiếp tục đau… Em, chỗ ngực trái còn cuộn siết không hay đập nhịp nhàng?

Mỗi hơi thở cuộc sống đều không dễ dàng, đó là chuỗi ngày mà hễ thở mạnh một cái tất cả những mảnh chắp vá đều nứt nẻ. Sau mệt mỏi khi ấy, tôi cứ co ro chẳng tha thiết hay chờ đợi điều gì. Chân trời một mảnh xanh trống rỗng, ngày nắng cũng xanh, ngày mưa vẫn một sắc ấy không đổi. Vì lòng người không yên, vì thần trí không màng, còn vì rốt cuộc nắng mưa cũng không thể thay đổi bức tranh hôm qua dang dở.

Có một kiểu người, muốn quên mà cũng lại sợ sẽ quên mất… Mỗi khi có cái gì mờ mờ đi trong thâm tâm lại vừa vui mừng vừa lo sợ, vô hình thôi chứ chẳng nói rõ ra được là phương thức thế nào.

Mới hôm trước, sau mấy chục ngầy không nói chuyện với ai. Tôi có nhắn với một cậu bạn.

“Tôi sắp phải đi tiêm vacxin, lo lắng thật đấy”

Cậu ấy cũng không đầu không cuối mà trả lời ngay: “Đi cẩn thật đấy!”

Tôi giây ấy, đứng giữa hội trường cả trăm con người không kìm được mà bật khóc như một đứa trẻ. Thì ra, vỡ òa giản đơn thế…

Thương tổn dồn người ta đến một cái chân tường mục nát, chóc mòn cả sơn loang lổ. Sau những ngày không người quan tâm đến cái mục nát hiện diện ấy, đột nhiên có người lui tới lại cảm thấy ghen tị với những gì tươi tốt.

Đời người lạ thật, bất kể là gì cũng không cam tâm…

“Năm tháng ròng rã, chúng ta có và mất gì?”

Lúc này ở đây đang mưa lớn, bão về cuộn tung cả một nửa vùng trời phía Nam.

Tôi chợt nghĩ, sao bão tới chẳng nói trước với tôi một tiếng, để tôi còn “sơ tán” đi những gì đổ vỡ trong mình. Thế rồi không kịp, đống đổ nát ấy cũng trào dâng lên, tanh bành đủ thứ…

Rốt cuộc có gì mà tanh bành thế?

Rõ ràng là cái gì cũng có, đủ đầy và trọn vẹn. Tiếc là khi ấy tôi còn non dại và ngô nghê trước cái gọi là “đời thường” quá, thế nên cứ ngày ngày mải miết theo đuổi viển vông. Mây trôi trên trời đều trăng trắng xanh xanh như thế cả, nhưng có hình thù đám nào giống đám nào đâu. Người trẻ đều bé nhỏ, mờ nhạt như nhau cả, nhưng có người trôi dạt, người thong dong, kẻ vấp ngã. Chẳng biết có ai còn nhớ rõ trong những năm tháng “chưa là gì” ấy, ta có được bao nhiêu trong lòng bàn tay. Thả bao nhiêu theo gió và để vụt mất bao nhiêu theo thời gian.

“Tôi mất gì?”

Có khi trắng tay, có khi mất rất nhiều, có khi mất hết! Suy cho cùng chúng ta vẫn nhỏ bé và đơn độc như thế thôi, ngày này qua ngày khác không rõ đã khi nào được là gì đó vĩ đại hay chưa?

Con người ta khi có được thường quên mất một khái niệm đó là “trân trọng”, bởi có lẽ những gì quá thân thuộc, quá đỗi bình thường chẳng mấy ai nghĩ về sẽ có ngày mất đi. Và có thể, nếu không mất đi sẽ không có ai ngộ ra cái giá ấy to lớn đến như thế… Cuộc sống, cách một cái “ấy thế” mà thôi…

Biết rõ là không có kết quả nhưng đứng giữa hai lựa chọn cố chấp hoặc bỏ lỡ. Tôi lại chọn cố chấp để rồi bỏ lỡ… Hai cái kết ấy cuối cùng vẫn cùng tới!

Tháng năm đưa tới cho ta một loại nhẫn nại đến kiên cường, thế rồi cũng chính ngày đó đưa một người đi khỏi tháng ngày chênh vênh.

Tôi vẫn chưa khi nào nhìn nhận được trong mình mang vết thương thế nào? Chỉ là đi qua khổ đau kéo dài, con người ta quả thật biết chai lì, sờn sạn đi cái sợ sệt để không còn đau nhiều hơn nữa…

Lòng bình lặng lại trước xế chiều nổi gió, tôi tự mình vuốt lại mái tóc gió ngược thổi bung lên, mỉm cười.

Đoạn hành trình tự chữa lành ngỡ chỉ một bước, thế mà bước khỏi ngần ấy cái thời quang, tôi chỉ đổi được trong tay chút nhàn nhạt, nhẹ nhõm. Kì thực không thanh thản, kì thực không có cách nào biến “đã từng” trở thành sáo rỗng…

Bẵng đi một thời gian, ngày ngày tự chống đỡ một vùng trời, hai vai trĩu nặng. Rã rời, ngã gục rồi lại rã rời tiếp bước.

“Em, bão qua rồi…”

“Em, mưa nặng hạt không vươn tới lòng…”

Ngày thứ 30,

Tháng 9, nắng nhạt đi vài phần.

“Anh, hôm nay em có thể ngẩng đầu lên nhìn trời mà nói không sao rồi, đều không sao…”

© Đông Đông - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Replay Blog Radio: Sao em không về mùa dã quỳ nở mênh mang?

Đông Đông

Cô gái ơi, em đừng mạnh mẽ. Người gai góc sẽ tự phải thương mình!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

back to top