Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những vết thương mà mắt thường không thể thấy

2021-08-02 01:35

Tác giả: Quỳnh Hương Không Buồn


blogradio.vn - Tôi biết cô ấy tuyệt vọng. Tôi biết cô ấy kiệt sức. Tôi biết cô ấy đang dần tiến tới mép vực. Nhưng tôi không thể làm gì. Bạn nghĩ rằng chỉ bằng lời khuyên nhủ và khích lệ của tôi có thể giúp cô ấy ư? Bạn nghĩ rằng vòng ôm của tôi có thể sưởi ấm cô ấy ư? Không. Cô ấy cần bác sĩ tâm lý.

***

Cô ấy nói với tôi, cô ấy bị thương. Tôi tá hỏa kiểm tra cô ấy, vậy mà không thấy một vết thương nào. Khi nhìn lại đôi mắt của cô ấy, tôi mới hiểu ra bị thương mà cô ấy nói là thế nào.

Có ai từng cảm thấy bất lực trước những người xung quanh mình không?

Có ai muốn giúp gì đó khi chứng kiến những điều xảy ra với một người bạn trầm cảm nhưng lại không có cách nào không?

Có ai phải trơ mắt mình người mà mình yêu quý chết dần chết mòn mỗi ngày không?

Đôi mắt của cô ấy mất đi sức sống. Tôi không tìm thấy ánh sáng trong vầng sao ấy. Ngọn lửa hi vọng đã tắt ngấm. Cô ấy bật cười khi thấy tôi hành động ngờ nghệch, nhưng nụ cười của cô ấy vô hồn như một chiếc máy…

Đối mặt với người trầm cảm, những người khác thường nghĩ: ”Có gì đâu mà phải trầm cảm, áp lực của tôi còn lớn hơn bao nhiêu lần, tôi vẫn tiến về phía trước đấy thôi.” Hoặc họ trách móc: ”Tại sao không vui vẻ lên? Tại sao không cố gắng nỗ lực? Tại sao lại làm ảnh hưởng tới tâm trạng của người khác?”

Khi một người trầm cảm tự sát, những người khác lại nghĩ: ”Đúng là dại dột. Đúng là ích kỷ. Người chết rồi làm khổ người sống.”

Có ai thắc mắc vì sao không?

Đối với chúng ta mà nói, trầm cảm chưa được nhận thức là một căn bệnh nguy hiểm. Nó không giết người bệnh nhanh như như ung thư hay những khối u ác tính. Nó cũng không khiến người bệnh chảy máu, đau đớn rên rỉ rằng: ”Ôi, trầm cảm đau quá.” Nó chỉ là một vết thương không thấy máu thôi. Ai mà biết được vết thương ấy cũng đang giết bạn mình, con mình từ bên trong? Chứng trầm cảm bị người ta gạt đi và giải thích rằng chẳng qua người bệnh đang buồn hoặc làm bộ. Họ thốt ra những lời lẽ lạnh lùng kiểu như: ”Có vậy thôi mà cũng kêu trầm cảm.”, “Bằng tuổi mày tao lăn lộn khổ sở, thế hệ chúng mày sướng như vậy mà cũng kêu trầm cảm.” Họ không bao giờ muốn thừa nhận bản thân đã từng bước đẩy một người trầm cảm đến đường cùng khiến cô ấy/anh ấy phải tự sát.

Bởi vì trầm cảm là một vết thương không thấy máu, nên nó bị xem nhẹ. Bởi vì người trầm cảm thường thích che giấu nỗi đau của mình, nên chẳng ai bận tâm. Người trầm cảm luôn tỏ ra u uất ư? Không. Có thể người đang cố gắng cười thật tươi mỗi ngày bên cạnh bạn đang bị trầm cảm mà bạn không biết. Nụ cười của họ có thật sự là vui vẻ không? Họ nghĩ gì khi pha trò chọc cười người khác?

Tôi nhìn cô ấy mỗi ngày đều tỏ ra hài hước và mạnh mẽ, mọi người đều ngưỡng mộ tại sao cô ấy lại vui vẻ như vậy mà thấy bất lực. Mọi người còn ngưỡng mộ cô ấy có một gia đình tâm lý, luôn yêu thương và bao bọc cô ấy. Tôi cũng từng nghĩ vậy cho đến khi cô ấy bất ngờ bật khóc mà nói với tôi: ”Tao không chịu được nữa rồi.”

Cô ấy vẫn luôn rất ưu tú, có thành tích học tập tốt, có người mẹ nhiệt tình và thân thiện, có được sự yêu quý của rất nhiều người. Nhưng đằng sau lớp vỏ bọc ấy hóa ra lại là cả một thế giới nội tâm đang gào khóc và giãy giụa. Cô ấy không muốn ưu tú như vậy. Chỉ là mẹ cô ấy mỗi ngày đều nói: ”Nếu mày học dốt thì mất mặt tao lắm”, mặt khác lại khắp nơi khoe khoang việc cô ấy xuất sắc như thế nào. Cô ấy từng muốn theo đuổi đam mê, từng tin tưởng và hi vọng rằng bố mẹ sẽ chắp cánh cho ước mơ của mình, vậy mà thứ cô ấy nhận lại là lời hứa vô thưởng vô phạt, sau đó lại bị gạt phăng và không thực hiện của bố mẹ cô ấy. Họ nói: ”Cứ học đi, chỉ cần học giỏi thì muốn làm gì cũng được.” Nhưng khi cô ấy nhắc lại về đam mê của mình, những lời hứa đã biến mất một cách thần kỳ. Dần dà, cô ấy không còn tin vào những lời hứa ấy nữa, thậm chí mất đi cả niềm tin với xã hội ngoài kia. Ngay cả người thân còn không giữ lời hứa với cô ấy, bên ngoài kia liệu có ai thật thà với cô ấy đây?

Người ngoài cũng thường khen mẹ cô ấy tâm lý, khéo léo và cưng chiều cô ấy. Ai biết được sau những bài đăng ngọt ngào thắm thiết, sau những lời kể giả lả về cách dạy con nhẹ hàng là những cơn đay nghiến, mắng nhiếc, xúc phạm nặng nề đổ xuống cô ấy? Chỉ là một lỗi nhỏ, cô ấy có thể bị mắng là “loại vô dụng”, “loại mày không được tích sự gì”, “loại mày không làm được gì cho đời”. Chỉ là một lần tranh luận và nói lên quan điểm cá nhân, cô ấy trở thành “loại mất dạy”, “loại bất hiếu”, “tao nuôi mày ăn học để bây giờ mày cãi lại tao đúng không”. Cô ấy vẫn còn nhớ cái tát đau điếng và chết lặng, cùng với vết hằn từ chiếc dép mà mẹ cô ấy cm trong tay. Chỉ là một lần cô ấy không được danh hiệu học sinh giỏi, cô ấy bị ép ở nhà lao động giữa trời nắng hè, không được đến trường. Khi đó cô ấy mới chỉ là cô bé chưa đầy 13 tuổi.

Vào thời điểm tâm sinh lý của cô ấy phát triển, người ở bên cạnh quan tâm cô ấy lại không phải người sinh ra cô ấy. Thậm chí cô bé vị thành niên lúc đó còn một thân một mình ngồi ở phòng khách trông coi căn nhà nghỉ đến tận hơn 10 giờ đêm, nơi mà những người đàn ông lái xe tải thường xuyên dừng chân nghỉ ngơi hoặc những tên đàn ông bỉ ổi đi vào phát tiết, còn người gọi là “bố mẹ” của cô ấy lúc đó đang vô tư nhậu nhẹt, hát hò với bạn bè bên ngoài. Ngay cả khi đó cô ấy từng bị một gã khách thuê phòng quấy rối tình dục, cô ấy cũng không dám nói ra. Cho đến bây giờ, chỉ cần nghĩ đến về nhà, cô ấy lại ước mình có thể ở lại phòng trọ lâu hơn. Vì cô ấy biết, chỉ cần về nhà, cô ấy sẽ tiếp tục phải nghe những lời lẽ khiến mình bị tổn thương mà mẹ cô ấy bao biện rằng đó là dạy dỗ.

Cho đến bây giờ, tình cảm và hy vọng đối với gia đình đã cạn kiệt. Trong lòng cô ấy, bố mẹ chỉ là người đã chu cấp cho cô ấy những năm qua, dùng lời lẽ nặng nề làm tổn thương trái tim của cô ấy, biến cô ấy thành một người khiếp nhược, tự ti và trầm cảm.

Cô ấy luôn cảm thấy bản thân không có lối thoát. Cô ấy luôn muốn chạy trốn thực tại. Nhiều lúc cô ấy chỉ ước bản thân có thể ngủ mãi không tỉnh, không phải nhìn xã hội điên đảo bên ngoài, không phải nghe những lời mẹ mắng nhiếc. Cuộc sống trong mắt cô ấy chỉ toàn dối trá, lừa lọc, bạc bẽo. Ngay cả khi bị đá bởi gã bạn trai lăng nhăng, cô ấy cũng cảm thấy mình đã mất đi nơi bám víu tinh thần duy nhất mà muốn tự tử. Chỉ là lần đó cô ấy tự tử không thành.

Lần này, cô ấy lại tiếp tục rơi xuống vực sâu không đáy, nhấn chìm mình trong biển tiêu cực. Tôi biết cô ấy tuyệt vọng. Tôi biết cô ấy kiệt sức. Tôi biết cô ấy đang dần tiến tới mép vực. Nhưng tôi không thể làm gì. Bạn nghĩ rằng chỉ bằng lời khuyên nhủ và khích lệ của tôi có thể giúp cô ấy ư? Bạn nghĩ rằng vòng ôm của tôi có thể sưởi ấm cô ấy ư? Không. Cô ấy cần bác sĩ tâm lý. Nhưng ai đưa cô ấy đi? Ai là người giúp cô ấy chi trả? Trong khi cô ấy còn chưa thể tự chủ về kinh tế? Quay đi quay lại vẫn là một vòng luẩn quẩn, cô ấy không thể thoát ra, không thể tự cứu chữa. Sợ rằng một ngày cô ấy sẽ ngã xuống trước khi có thể tự cứu lấy mình.

Có lẽ cái ôm vỗ về của tôi có thể níu cô ấy lại thế giới này một chút nữa. Có lẽ sự yêu thương và dịu dàng của xã hội có thể níu cô ấy thêm chút nữa. Có lẽ sự hiểu biết và quan tâm sẽ níu những người trầm cảm lại thêm chút nữa, giúp họ đón nhận hơi ấm và tìm thấy chút ánh sáng trong đường hầm.

Nhưng xã hội có lẽ quá lạnh lùng để hiểu được điều đó...

© Quỳnh Hương Không Buồn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Gửi những tháng ngày chênh vệnh tuổi 20 l Radio Tâm Sự

Quỳnh Hương Không Buồn

Cô đơn không đáng sợ, cô độc mới đáng sợ. Thà rằng một khoảnh khắc nào đó không có ai bên cạnh, còn hơn là một ngày nào đó nhận ra mình không thể gọi ai giữa cơ man những người gọi là "thân thiết"

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top