Cảm ơn em đã mang ánh sáng đến cho tôi
2016-10-30 01:16
Tác giả:
Em trong mắt tôi là một cô gái trắng trong như những đóa hoa cải Mộc Châu vào mùa. Em là một cô gái ngoài đôi mươi có cái tâm trong sáng, một tấm lòng nhân hậu luôn muốn giúp đỡ người khác. Nụ cười em rất tươi. Đó là nụ cười thật bởi những nếp nhăn trên gương mặt em và đôi mắt long lanh chất chứa những yêu thương. Hồi ấy, tôi như kẻ “lạc giữa ngã ba đường”, chẳng biết đi về đâu và, em đã tới một cách hồn nhiên nhất vốn có.
Những ngày ấy thực sự là quãng thời gian tồi tệ trong cuộc đời tôi. Hồi ấy, tôi may mắn được tiếp xúc với nền giáo dục tiên tiến nên tôi luôn ao ước được tiếp tục học lên cao trong môi trường ấy và tôi nghĩ tôi sẽ làm được vì tôi là người may mắn. Đấy là ước mơ của tôi. Song để thực hiện nó, tôi phải “vượt đại dương” theo đúng nghĩa của cụm từ đó. Nghĩa là tôi sẽ rời châu Á và đi về phía tây để theo đuổi sự học. Nghĩa là tôi sẽ phải có nhiều tiền hoặc phải có học bổng, và để có học bổng cũng cần phải có tiền. Điều này vượt quá khả năng của gia đình tôi. Vậy thì tôi sẽ cần một công việc có lương bổng tốt đủ để cho phép tôi làm điều tôi muốn. Tôi khi đó vừa tốt nghiệp ra trường, lại vừa từ chối công việc của một viên chức xong. Tôi tay trắng hoàn toàn nhưng ước mơ. Chính vì vậy, tôi tự đặt mình vào tình cảnh khó khăn. Càng khó khăn hơn khi tôi nộp hồ sơ xin việc ở đâu cũng bị từ chối.

Thời gian trôi nhanh. Thấm thoát đã hơn hai năm ra trường mà tôi chẳng làm được gì, lại còn ngập chìm trong các đống việc nhà không tên tuổi. Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Bao câu nói chua cay đem đến cho tôi bao nỗi kinh hoàng. Bạn bè xa lánh. Người thân nhìn tôi mà ngậm ngùi. Tôi không thiết lập được bất kỳ mối quan hệ xã hội mới nào. Tôi gần như rơi vào trạng thái bị cô lập giữa cộng đồng người từng gắn bó với mình. Tôi ngỡ ngàng đến hoang mang. Không biết làm sao để đưa mình ra khỏi tình cảnh hiện tại, tôi lo lắng đến trầm cảm và tôi rơi vào bế tắc thực sự.
Rồi một ngày em tìm tôi. Em đã khóc khi thấy tôi. Nước mắt chảy dài trên gò má. Em chỉ khóc duy nhất một lần. Nước mắt chẳng giải quyết được gì, em tự nhủ. Gạt nhanh những dòng lệ, em bảo tôi : “Hãy ra khỏi nơi này! Em sẽ kéo chị ra khỏi nơi chị đang ẩn nấp này!” Với cá tính ấy, đã nói là sẽ làm và sẽ làm đến cùng, em mạnh mẽ hơn nhiều cô gái khác tôi từng biết. Em nghĩ nhiều cách đưa tôi ra khỏi “cái mai rùa” của mình. Thoạt đầu, đó là các cuộc dạo chơi. Em đưa tôi đến nhiều nơi em nghĩ là cần thiết, gặp những ai em cho rằng tôi sẽ học hỏi được gì đó từ họ, hoặc ít nhất là thay đổi tư duy của mình. Sau đấy, em lên một danh sách dài các công ty, tổ chức đang có nhu cầu tuyển dụng để tôi tham gia ứng tuyển. Mỗi lần tìm được cái gì hay là em chạy xe thẳng đến nhà tôi, gọi tôi í ới, lời lẽ khẳng khái khuyên nhủ tôi. Trông em như đang “lên lớp” tôi vậy. Song, tôi hiểu em trông đợi gì nơi tôi. Thế là, tôi lại cùng em phân tích, cùng thực hiện rồi cùng nhận thất bại. Tôi lại tự an ủi mình, an ủi em rằng “may mắn chưa đến”. Em buồn lắm, không nói gì. Đôi mi em trập xuống. Đôi mắt em đượm sương. Bước chân nghe nặng trĩu…

Chợt một ngày em nhìn thẳng vào mắt tôi. “Hãy “săn” học bỗng! Đó cũng là ước mơ của em!” Nói là làm bất chấp tôi có ý ca ý kiến. Phải nói em rất giỏi trong tìm kiếm thông tin. Nhiều tập tài liệu hay cứ được in ra đều đặn gửi tới tôi. Tôi học. Tôi ôn thi. Hãy nhớ rằng để nộp hồ sơ xin học bổng nước ngoài, bạn phải thi vài chứng chỉ quốc tế ví như ngoại ngữ, v..v… Em hỗ trợ đắc lực cho tôi, kể cả lệ phí thi cử. Chúng tôi cũng đi “săn” và rồi chúng tôi cũng thất bại. Lần này, em buồn dữ lắm, chẳng muốn đến tìm tôi. Làm sao em có thể không buồn được chứ sau bao mong muốn tốt đẹp cho tôi! Thế đấy, tôi không đi học, cũng không đi làm và có một người buồn quá đến nỗi lánh mặt tôi. Em biết không, trong khoảng thời gian ấy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi quyết định sang đây, trong khu phố này, nhận công việc đơn giản này nhưng được tiếp xúc với nhiều người, những người được thừa hưởng nền giáo dục mà tôi hằng mơ ước, được họ kể cho nghe, dạy những bài học quý giá mà không sách nào ghi chép.
Sau hơn hai năm làm việc tại đây, tôi có thêm vài cái mới. Tôi dần được là chính mình.. Nghĩa là tôi sẽ cần phấn đấu thêm và tôi biết em luôn dõi theo và sẵn sàng hỗ trợ tôi. Tôi đã dám ước mơ, dám theo đuổi nó và thực hiện nó một lần. Tôi sẽ không bao giờ phải hối tiếc. Tất cả là nhờ có em! Hãy thử nghĩ xem, liệu có trường đại học nào ở trời Tây trao cho tôi một học bổng là một tâm hồn cao quý, sáng ngời hơn cả sách như em không? Tôi thấy mình thật may mắn. Cảm ơn em!
© Tào Thúy Mai – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…






