Cảm ơn anh vì đã đợi em mạnh mẽ!
2016-01-13 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - “Cậu ấy yêu em nhiều”. Đông nói vậy. Ngay khoảnh khắc giọt nước hòa mình vào tấm ga giường. Em biết. “Cậu ấy chắc chắn sẽ đợi em dũng cảm tiến về phía trước.” Đông thì thầm qua cơn gió. Em biết chứ. “Đừng để cậu ấy đứng đợi em quá lâu. Trời khá rét. Cậu ấy còn phải trở về nhà. Một mình.”
Một ngày giữa đông, em thức dậy ngồi đợi mặt trời đến. Cái lạnh cứ len lỏi vào mọi khoảng trống trong người, rồi trong lòng. Bước qua một mùa đông chẳng dễ dàng gì, nhất là khi em lại làm điều đó một mình. Em thấy mình giống như để lại từng dấu chân trên nền tuyết trắng xóa, ngày một đậm, ngày một sâu và ngày một xa anh hơn. Em trách sao mùa đông nhiều và không có ý định dừng lại. Em thấy đông cứ mênh mông, rộng lớn, và bỏ mặc em cô đơn lọt thỏm trong đông này. Không vỗ về, không ủi an giống như cách mà anh đã làm với em.
Đông có mủi lòng?
Anh có xót thương?
Đông cứ làm khổ người ta mãi thôi. Đông cứ xô hai kẻ xa lạ về phía nhau, gần thật gần. Đông đã làm vậy với em và anh. Hai kẻ xa lạ đã va chạm vào cuộc đời nhau trong một mùa đông không muộn phiền.
Đông nói rằng gió lùa thế này, sao không ngồi sát lại với nhau?
Đông nói rằng rét buốt thế này, sao không nhìn vào mắt nhau góp nhặt hơi ấm?
Đông nói rằng mùa làm người ta cô đơn lắm, sao không chạm khẽ vào tim nhau, nắm lấy bàn tay nhau thật chặt?
Đông kể rằng những kẻ độc hành thường chối bỏ đông, sao họ không hiểu đông theo một cách khác. Ví như đừng đổ lỗi cho đông khi chính họ tự làm nhau đau. Ví như chỉ hướng về đông bằng sự cô độc. Ví như nhiều điều lắm! Chỉ cần nhìn khác đi, đứng ở hướng khác đi mà quan sát rồi sẽ thấy đông còn giúp họ gần nhau hơn, yêu thương nhiều hơn và nhớ nhung sâu hơn.
Vậy mà sau tất cả, họ vẫn trách đông nhưng không thử một lần nhìn xuyên mùa để thấy rằng kẻ cô độc sau cùng chỉ là đông này...”
Em đã dừng lại, thôi trách cứ đông và thôi trách cứ anh khi mà đông đã thì thầm vào tai em những điều đó lúc đợi mặt trời đến. Đứng ở vị trí của mình nhìn về phía anh, tệ thật khi em thấy mình cứ loay hoay, lúng túng. Phải làm sao bước đi qua mùa đông này một mình mà không có anh bên cạnh? Câu hỏi đó cứ như được replay trong đầu em một cách vô thức. Nỗi nhớ làm em yếu đi.
Và rồi em đã rụt rè hỏi anh rằng: “Đợi em mạnh mẽ, được không?”.
Có rất nhiều điều mà em cần phải mạnh mẽ. Đi đến đâu cũng được, ngay cả đến nơi tận cùng trái đất, miễn là đi cùng nhau. Hóa ra đi ngược lại hành trình cũng được miễn là mạnh mẽ hơn và tin vào chính mình.
Câu trả lời của anh được gửi đến: “Anh sẽ đợi”. Dù biết rằng tình cảm dành cho nhau vẫn còn nhưng con đường phía trước đã không thể chung lối vậy mà anh vẫn đồng ý đợi em mạnh mẽ hơn.
Em thấy mình giống như một đứa trẻ cảm thấy sợ hãi khi phải một mình đi trong con ngõ nhỏ tràn ngập bóng tối. Đứa trẻ nào trước khi bước chân vào con ngõ đó đều sẽ mặc cả với người thân thiết bên cạnh mình lúc đó kiểu như: Hãy đợi! Đừng đi vội trước khi nó đặt chân đến được vùng mà nó cho là an toàn. Cảm giác yên tâm khi luôn có người đứng đó đợi mình bước vào bóng tối, nếu có điều gì đó xảy ra sẽ luôn có người đó bên cạnh mình. Mặt trời thả những tia nắng lọt qua khe cửa, ghim chặt trong phòng, nằm lại trên mặt, hong khô những giọi nước trong veo mắc kẹt nơi khóe mắt.
“Cậu ấy yêu em nhiều”. Đông nói vậy. Ngay khoảnh khắc giọt nước hòa mình vào tấm ga giường. Em biết. “Cậu ấy chắc chắn sẽ đợi em dũng cảm tiến về phía trước.” Đông thì thầm qua cơn gió. Em biết chứ. “Đừng để cậu ấy đứng đợi em quá lâu. Trời khá rét. Cậu ấy còn phải trở về nhà. Một mình.” Đông lượn vòng qua những tia nắng và nói nhỏ. Cùng nhau đi qua nhiều chuyến hành trình, tưởng chừng đã đặt chân đến nơi tận cùng trái đất nhưng rồi cuối cùng ai đó cũng đều sẽ trở về nhà.
Cảm ơn anh vì đã đứng đó một mình đợi em đi qua bóng tối để trở về nhà, đặt chân đến vùng an toàn trước trong mùa đông giá rét này. Đã đến lúc anh cũng nên di chuyển đến vùng an toàn của mình. Anh biết đấy, khi đứa trẻ dũng cảm và mạnh mẽ đi qua con ngõ đầy bóng tối để đặt chân đến cổng nhà màu xanh lá, nó sẽ luôn đứng lại, hướng về phía đầu ngõ xa xa có người đang đứng đợi kia mà hét thật to rằng nó đến nơi rồi, mau về nhà đi. Em chỉ muốn nói đủ để anh nghe rằng: “Em đã đến nơi, giờ đến lượt anh rồi. Mau về nhà thôi bởi không đâu ấm cúng bằng nhà mình trong mùa đông hanh hao và lạnh lẽo này. Và cuối cùng là cảm ơn anh vì đã đợi em mạnh mẽ, vì đã yêu thương em nhiều như thế”.
© Bình Nhỏ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.