Nỗi niềm tuổi trẻ!
2023-12-29 06:30
Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Một vòng tròn bắt đầu từ một điểm và kết thúc cũng từ điểm ấy, trong chuyện tình cảm cũng vậy, ta bắt đầu từ việc thích nhau và kết thúc cũng bằng việc thích nhau nhưng với một đối phương khác.
***
Phải mất bao lâu nữa đây, người ta mới thôi khắc khoải về niềm riêng đã cũ. Ánh trăng lòe nhòe, phản chiếu góc cây si đã già ngoài đầu ngõ. Vài ngọn đèn lồng đỏ con con treo lơ là trên tán cây đã không còn kín lá, là gì đây? Chút thương cảm xót xa cho thời gian tàn phá, hay chút kỷ niệm đã qua nhưng lòng ta vì thiết tha mà níu rì lại mãi.
Trải qua quá đỗi những chuyện đau lòng, ta cứ gồng mình mang vác những hư vô tưởng chừng là vĩnh cửu. Ta cười nhẹ với mình trong gương mỗi sớm mai rồi nhủ lòng một ngày dài phải thật nhiều năng lượng, ta xếp vội tấm chăn bông trên giường rồi lại hy vọng những hỗn độn trong tâm trí mình cũng phần nào gọn gàng ngăn nắp. Khóm hoa trước nhà ta đã bao ngày không có thời gian ngó tới, hoa vẫn xanh màu lá… nhưng tuyệt nhiên, hoa lại chẳng thể nào trổ hoa.
Chạy xe chòng chành qua những con đường hơn ba trăm ngày đều đều hai chuyến, lòng đường vẫn vậy nhưng dòng người không ngày nào trùng nhau. Bao nỗi niềm tưởng chừng muôn đời không bao giờ dám chạm, vậy mà cơn mưa đầu mùa lại đào xới thật tơi tả tâm can. Trách bản thân chưa bao giờ vì chuyện người mà bật khóc, giá mà mình như áng mây đen cao vời nặng hạt, cứ làm mưa bay tọt xuống thế gian rồi biến mất trong bao niềm miên man của trần thế. Giá ta như màn sương trắng ban mai khẽ cô đọng trên phiến lá quanh nhà, rồi giọt hừng đông nhẹ nhàng làm mình tan biến… Bẽ bàng là lúc chợt nhận ra điều ta không thể làm lại là điều bản thân đang từng ngày gặm nhấm, ta không thể biến mất nhưng lại mong mỏi những nỗi đau thôi giằn xéo. Ta không thể thôi bi lụy nhưng vẫn hy vọng một ngày nào đó người cũ sẽ quay về để đêm ngày kề cạnh.
Bụi thành thị len lỏi vào từng vết rạn của tòa nhà cao tầng, bụi thời gian lại chọn cách chần vận án ngữ chính tại cửa sổ trái tim làm khuất tầm nhìn của người mãi mãi. Ta là ai vẫn là câu hỏi muôn đời muôn thuở của nhân sinh, câu hỏi tưởng chừng người tỏ tường là bản thân mình, nhưng hóa ra chính ta là người hoài nghi về nó nhất… giá ta rõ ràng mọi thứ như vị của một quả chanh, giá ta tự phản vệ trước hiểm nguy như lỡ chạm tay vào nồi nước sôi sùn sụt, thì có lẽ… những muộn phiền sẽ không gõ cửa rồi cư ngụ dai dẳng như hiện nay. Chỉ tiếc, niềm đau trong tình yêu không cứa vào xác thân, thứ vết thương có thể tự lành qua ngày tháng mà nó lại làm hoen rỉ tận tâm hồn vốn quá đỗi mong manh. Chạm khẽ khàng cũng làm cõi lòng người ta run lên vì nhạy cảm, huống chi người lại dứt khoát bóp nát chút tình con con cùng mọi thứ.
Bóng muốn bay sao cứ trách người cầm dây không muốn giữ, được gì đâu khi cố níu những thứ không thuộc về. Ta giữ được người bên cạnh thì sao, ta nắm tay người bước tiếp thì sao, rồi niềm vui ấy ta giữ được đến khi nào? Hay cũng chỉ như tấm lụa nhào tiện tay và vứt bỏ. Đôi khi ta chấp nhận buông tay, không phải vì thứ đó không còn giá trị mà là vì giá trị đấy vốn dĩ không phải dành cho ta. Một loài hoa có thể đẹp trong mắt ta, nhưng tiếc thay, ta không phải là tất cả.
Một vòng tròn bắt đầu từ một điểm và kết thúc cũng từ điểm ấy, trong chuyện tình cảm cũng vậy, ta bắt đầu từ việc thích nhau và kết thúc cũng bằng việc thích nhau nhưng với một đối phương khác. Vốn ta và người là hai đường thẳng song song vì lỡ ôm hy vọng nên vô tình va vào nhau tại một điểm, có chạm nhau thì đáng lý phải lường trước có ngày cách xa. Chỉ là, ta mù quáng trong sự nuông chiều được yêu nên cứ khư khư cố chấp gạt bỏ những điều không tốt đẹp. Cái giá của sự cố chấp là khi mảnh tình đứt gãy, ta chơi vơi không cách nào thoát khỏi vòng vây của nỗi buồn, thứ đã từ lâu tồn tại nhưng ta hờ hững không đoái hoài.
© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đừng Vì Kẻ Vô Tâm Mà Bỏ Lỡ Người Thương Mình l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu
Phụ nữ giàu sang phú quý đều có 3 nét tướng này trên khuôn mặt: Ai có 1/3 cũng nhiều phúc nhiều lộc
Hãy cùng xem bạn có hay không nhé.