Những ngày mưa trên phố
2020-08-19 01:27
Tác giả:
Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Cơn mưa trút xuống làm dịu đi cái nóng oi nồng ngột ngạt của đất trời. Mưa từ trên cao nối đuôi nhau tầng tầng đổ xuống. Nước ở đâu mà sao nhiều đến thế, nước trắng xóa ngập trắng lối đi.
***
Sinh ra và lớn lên ở vùng đất chỉ có “hai mùa mưa nắng”, không hề có Xuân - Hạ - Thu - Đông như những trang sách miêu tả nơi trời Tây xa xôi. Tuy mùa nắng làm cho đường xá khô rang, bước chân đi sạch sẽ, nhưng lòng ta lại rất thích thứ âm thanh dặt dìu của những hạt nước rơi từ trời xuống, khoái cái không khí mát mẻ, lành lạnh sau những trận mưa ào ào để ta tha hồ cuộn mình và ngủ nướng. Chính vì vậy, từ lúc nhỏ, mỗi năm ta đã luôn mong mỏi đến những ngày mùa hạ, khi mùa mưa về.
Bây giờ đang vào những ngày mưa thật êm đềm. Thành phố không còn ngột ngạt bởi khói bụi của những dòng xe ồn ả, bất tận. Tai ta bắt đầu nghe tiếng mưa rơi đều đều trên những mái nhà cao cao, tiếng mưa rỉ rả qua những tán lá của hàng cây trên đường phố dài xuôi về đâu hun hút, tiếng mưa rơi lạc vào lòng người nghe chừng chơi vơi, lạnh lẽo. Hình như phố đẹp và yên ả hơn trong những ngày mưa.
Cơn mưa trút xuống làm dịu đi cái nóng oi nồng ngột ngạt của đất trời. Mưa từ trên cao nối đuôi nhau tầng tầng đổ xuống. Nước ở đâu mà sao nhiều đến thế, nước trắng xóa ngập trắng lối đi.
Biết là ai cũng thèm lắm, khát lắm cơn mưa để hồi sinh sự sống trong cái nắng bỏng rát đang dần thiêu cháy vạn vật. Nhưng mưa cũng làm cho mỗi người có cảm nhận và nỗi niềm khác nhau. Mưa cũng gắn liền với những kỷ niệm vui buồn, những vết cắt không bao giờ nguôi ngoai.
Những ngày mưa về ở phố, bất chợt thấy đôi gánh hàng rong ai vừa lướt vội qua trong làn mưa hối hả, tấm áo mưa bạc màu choàng vội qua vai nghe lạnh nhiều trong da thịt, những vóc dáng gầy còm vì cuộc mưu sinh. Lại thấy bác sửa đồng hồ hối hả dọn đồ nhanh rồi nép vào một mái hiên hè phố, đôi mắt đăm chiêu nheo lại nhìn những hạt mưa mỏng manh theo chiều gió bay về nơi nào xa xăm lắm. Dưới mưa, bao người vẫn lặng lẽ , tất bật mưu sinh.
Một ánh chớp lòe rạch ngang phía chân trời, làm chiếc lá xanh trở mình, lay lắt rời xa cây. Đưa ta về với kỉ niệm một chiều trú dưới mái hiên khi bất chợt cơn mưa đổ xuống.
Từng cơn mưa đi qua đời như bóng mây bay không thèm đoái hoài ngày tháng, thân quen, phũ phàng khuất lấp. Xòe bàn tay hứng từng giọt mưa, từng giọt buồn vỡ toang, chơi vơi ngàn hương hoa trong làn nước lạnh tái tê. Bồng bềnh theo từng nỗi nhớ, từng lời thương lạc loài, từng nồng say chợt tắt, từng ngất ngây nhạt nhòa.
Đặt vào lòng bàn tay những bong bóng mưa, chúng vỡ òa sau những đắm say nông nổi, bọt bèo tan chảy theo nhau, xuôi dòng con nước con suối khúc sông nào ai mà biết được, có lẫn thác ghềnh hay ả êm về đâu chẳng nào biết đâu.
Mưa từ đâu đến, gió từ đâu tới? Để phía mờ sương chân trời càng xa khuất, đắm chìm vào nỗi nhớ miên man trong tâm khảm, tự nơi này bằng những dằn vặt và ưu tư. Như cánh chim kia đang chênh chao tìm tổ vùng bình yên mãi còn xa lắc, ngước mặt nhìn trời lồng lộng một màu hoang.
Mưa rả rích rơi từng cánh hoa run rẩy xuôi theo cơn gió mơn man. Tâm hồn chợt lặng thinh để nghe tiếng lòng thổn thức, như xót xa với bao điều muốn nói tạm biệt một vòng tay yêu dấu đã xa rồi. Lắng nghe những tiếc nuối, những day dứt mà ta đã từng đánh mất theo làn gió có những hạt bụi mưa cùng với bao lời tâm sự dịu dàng như gió thoảng mây trôi. Bởi tiếng gió nhẹ nhàng, như lời ai trong buổi chiều tà, là hít thật sâu cảm nhận mùi hương thuở căng tràn nhựa thanh xuân như chẳng có gì khiến ta phải dè chừng như mời gọi xôn xao.
Và những ngày mưa trên phố cũng thật lắm mộng mơ cho những đôi bạn trẻ chở nhau bằng chiếc xe đạp đi vội qua những con đường lớt phớt mưa bay. Đi một mình, ta bất chợt giật mình vì mưa vô tình tạt vào khóe mắt. Nhìn về lối phố quen quen với những làn mưa trong chiều lá đổ, chợt thấy phố hiền và vắng mênh mông, chỉ còn những giọt mưa nhẹ nhàng rơi.
© Khánh An - blogradio.vn
Xem thêm: Ai còn đứng lại nơi này?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?