Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh có còn nhớ mùa mưa ngâu năm ấy?

2020-08-11 01:26

Tác giả: Phạm Nguyệt


blogradio.vn - Cuộc đời con người vẫn luôn đổi thay như ruộng bể nương dâu, trong cuộc hành trình đấy, chúng ta nhất định phải sống cho những năm tháng hiện tại có như vậy khi chia xa mới không nuối tiếc. Tuổi trẻ chúng ta xem đam mê là nguồn sống, còn đối với thanh xuân, thì hoài niệm lại trở thành tất cả.

***

Cậu lại quên mang theo ô à, Bình An

- “Tớ có đem đấy, nhưng tớ cất rồi”

- “Khỉ thật, cậu thích ướt mưa lắm à”

- “Đúng là tớ thích ướt mưa, nhưng tớ lại thích được cậu che ô cho tớ hơn đấy, Hoàng Thanh ạ”

Đứng trước bến chờ xe buýt, giọng nói líu ríu của Bình An cất lên với khoan thái yêu đời, làm Thanh đỏ bừng mặt, từ hốc mắt tới mũi, cả chân tay cũng đỏ như mận. Cầm chiếc ô che cho Bình An mà cứ run cầm cập, không biết tại vì cái lạnh của cơn mưa ngâu đầu tháng 7 ấy hay vì lời trêu ghẹo của Bình An mà cậu run như vậy. Cũng chỉ vì câu nói đấy, duyên mệnh đã đỗ bến đợi chờ.

Tháng 7, tháng của những cơn mưa kéo nhau về, đua nhau rơi lộp độp trên mái hiên, rơi ngả nghiêng trong cái không khí tịch mịch của sân trường. Chẳng khác gì An và Thanh, tất cả các sinh viên khác đều không yêu nổi cái mùa mưa ngâu ấy, cả những lúc bắt xe buýt, lúc kẹt xe, tắc đường, làm quần áo ngập trong nước mưa và bùn bẩn. Ấy vậy mà An và Thanh đã có cho nhau những kí ức tưởng chừng sống mãi trong năm tháng sinh viên ấy.

tinhyeu1

An và Thanh là những người bạn cùng chung lớp trong mái trường Đại học ấy. An đẹp, cái đẹp thanh tao, nói khác hơn chính là cái đẹp mà Thanh - lớp trưởng của An tận 3 năm Đại học ấy hằng say mê. Thanh thích An từ ánh nhìn đầu tiên, cậu không nói không rằng như những chàng trai xung phong theo đuổi An, cứ lặng thầm lo lắng và bảo vệ cô ấy bởi cái tính tình của một lớp trưởng hiền hòa, An bắt đầu nhận ra tình của của Thanh. Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với nét đẹp nhu mì và thanh tao ấy, Bình An lại mang cho mình cái cá tính cực năng động, nhiều lần phải làm cho Thanh vắt óc, đau đầu. Thế nhưng sâu trong lòng ấy, Bình An đã yêu Thanh tự khi nào.

Tình yêu đến đôi khi cũng rất bất ngờ, trong những hoàn cảnh mà ta không tưởng. Mưa ngâu, liệu đó có phải là thời điểm kết thúc những mối tình dang dở, hay là nơi bắt đầu những kỷ niệm thanh xuân ấy.

- “Alo, trời mưa rồi đấy, cậu đừng bắt buýt đi học, tớ đang trên đường qua đón cậu đây, nhớ đừng ăn sáng nhé, tớ có làm cơm nấm đấy”

Giọng Thanh cất lên như rú trong cơn mưa ngâu, lật đật chạy thật nhanh băng qua những hạt mưa như châm chọc vào gương mặt hiện rõ nét vui tươi như tình yêu được tưới mát của cậu mà chạy đến bên An thật nhanh.

An hớn hở diện tươm tất đồng phục nhà trường, đứng đợi Thanh, còn không quên mang chiếc ô mà cô đã cất công đi lựa hàng tiếng đồng hồ ở mọi cửa hàng gần nhà. Cô quyết định tặng Thanh chiếc ô làm món quà đầu tiên đánh dấu mối tình mưa ngâu ấy, cũng để làm kỉ niệm cho hai đứa sau này.

tinhyeu2

Thanh đèo An trên chiếc xe đạp thồ băng qua con đường trải nhựa, gió thổi ù ù vào mang tai, ấy vậy mà Thanh không quên ghẹo An:

- “Này An, cậu có biết rằng heo đang lên ký không”

- “Cậu dám nói tớ heo à, nhéo này nhéo này”

An và Thanh vui như được mùa, trong mưa, cả hai đều lạnh, thế nhưng tình yêu đã sưởi ấm hai con tim đang yêu ấy.

Trong cơn mưa ngâu ấy, lần đầu tiên đã hé mở cánh cửa của trái tim non nớt. An và Thanh đã đi cùng nhau qua mùa mưa ngâu ấy. Mà nào có biết trước tương lai sẽ ra sao. Vậy rồi, trong một buổi chiều tàn, ngọn gió mới lùa qua ô cửa. Khi cơn mưa ngâu vừa qua đi, cũng là lúc xua tan những kỉ niệm cùng nhau. Tiếng ve rầu rĩ không còn, hạt mưa rơi rớt dần đi. Biết sao được ý đất ý trời, biết sao được cuộc đời phía trước. Chúng ta đâu thể giữ mãi thanh xuân ở cạnh mình, người cũng vậy, chỉ còn những kỉ niệm ở lại cả một đời.

Khoác nhẹ chiếc áo mỏng bên ngoài, An cố nên tiếng khóc, chút nắng cuối chiều cố kéo lại chút ánh nắng vàng hiu hắt rọi thỏm vào lớp học An. Không ngoảnh mặt nhìn lại, Thanh nhẹ nhàng mà chững chạc:

- “Chuyến bay sắp khởi hành, ngay ngày mai, cậu đến tiễn tớ chứ?”

Lấy tay kéo vạt áo lại gần nhau, ngoài sân, phượng buồn nở cằn cỗi những bông hoa cuối cùng, trong thật thảm hại.

- “Chắc tớ bận, nhưng để tớ sắp xếp”

Vẫn nét mặt ấy, Thanh nói: “lần cuối đấy, nếu còn duyên mình sẽ gặp lại”

An ngồi xuống ghế, không còn giữ cho mình cái tính con gái nhu mì, nước mắt đua nhau chảy xuống. Thanh được gia đình sắp xếp qua nước ngoài định cư, phần cũng ổn định cho tương lai của Thanh sau này.

- Sao cậu có thể nói đi là đi, còn tớ, còn những kỉ niệm của chúng ta, tớ biết phải làm sao?”

tinhyeu3

Hoàng Thanh lấy hết sức bình tĩnh, ôm An lần cuối, vì hơn ai hết cậu biết tính cách người con gái mình yêu sẽ không đủ sức để chịu nổi cái chia xa mà không một chút hy vọng như thế này. Hít một hơi thật sâu, nuốt cả nước mắt vào trong để có được âm thanh rõ rệt nhất, một phần để An thấy Thanh mạnh mẽ nhường nào:

- “Tớ xin lỗi cậu, hãy cứ khóc thật to khi còn tớ ở đây, rồi ngày mai, hãy cứ là một Bình An mạnh mẽ như ngày chưa quen biết tớ. Chúng ta của sau này sẽ không còn là của nhau, nhưng tớ hứa sẽ giữa mãi cho mình những kỉ niệm bên nhau, như một hoài niệm để chúng ta đôi hồi tưởng về.

An không còn giọng năn nỉ nữa, có lẽ cô đã lớn, cả về suy nghĩ lẫn hành động. Có lẽ đó là ý của trời, là những cuộc bàn giao được sắp xếp từ muôn đời trước thì làm sao có thể thay đổi. Mưa đến, cũng có thể là cơn mưa ngâu cuối cùng. Những giọt mưa mong manh tự ngàn xưa rơi về, như nỗi buồn gõ nhịp buông xuôi, nước mưa mặn nhưng nước mắt có lẽ mặn hơn nhiều. Tình yêu cũng giống như cơn mưa ngâu ấy, dù là dai dẳng hay ngắn hạn, dù là to hay nhỏ, mạnh hay yếu, thì cũng đều có dư vị riêng của nó.

Cuộc đời con người vẫn luôn đổi thay như ruộng bể nương dâu, trong cuộc hành trình đấy, chúng ta nhất định phải sống cho những năm tháng hiện tại có như vậy khi chia xa mới không nuối tiếc. Tuổi trẻ chúng ta xem đam mê là nguồn sống, còn đối với thanh xuân, thì hoài niệm lại trở thành tất cả.

© Nguyệt Phạm - blogradio.vn

Xem thêm: Duyên phận do trời, hạnh phúc do người

Phạm Nguyệt

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top