Anh có còn nhớ mùa mưa ngâu năm ấy?
2020-08-11 01:26
Tác giả:
Phạm Nguyệt
blogradio.vn - Cuộc đời con người vẫn luôn đổi thay như ruộng bể nương dâu, trong cuộc hành trình đấy, chúng ta nhất định phải sống cho những năm tháng hiện tại có như vậy khi chia xa mới không nuối tiếc. Tuổi trẻ chúng ta xem đam mê là nguồn sống, còn đối với thanh xuân, thì hoài niệm lại trở thành tất cả.
***
Cậu lại quên mang theo ô à, Bình An
- “Tớ có đem đấy, nhưng tớ cất rồi”
- “Khỉ thật, cậu thích ướt mưa lắm à”
- “Đúng là tớ thích ướt mưa, nhưng tớ lại thích được cậu che ô cho tớ hơn đấy, Hoàng Thanh ạ”
Đứng trước bến chờ xe buýt, giọng nói líu ríu của Bình An cất lên với khoan thái yêu đời, làm Thanh đỏ bừng mặt, từ hốc mắt tới mũi, cả chân tay cũng đỏ như mận. Cầm chiếc ô che cho Bình An mà cứ run cầm cập, không biết tại vì cái lạnh của cơn mưa ngâu đầu tháng 7 ấy hay vì lời trêu ghẹo của Bình An mà cậu run như vậy. Cũng chỉ vì câu nói đấy, duyên mệnh đã đỗ bến đợi chờ.
Tháng 7, tháng của những cơn mưa kéo nhau về, đua nhau rơi lộp độp trên mái hiên, rơi ngả nghiêng trong cái không khí tịch mịch của sân trường. Chẳng khác gì An và Thanh, tất cả các sinh viên khác đều không yêu nổi cái mùa mưa ngâu ấy, cả những lúc bắt xe buýt, lúc kẹt xe, tắc đường, làm quần áo ngập trong nước mưa và bùn bẩn. Ấy vậy mà An và Thanh đã có cho nhau những kí ức tưởng chừng sống mãi trong năm tháng sinh viên ấy.
An và Thanh là những người bạn cùng chung lớp trong mái trường Đại học ấy. An đẹp, cái đẹp thanh tao, nói khác hơn chính là cái đẹp mà Thanh - lớp trưởng của An tận 3 năm Đại học ấy hằng say mê. Thanh thích An từ ánh nhìn đầu tiên, cậu không nói không rằng như những chàng trai xung phong theo đuổi An, cứ lặng thầm lo lắng và bảo vệ cô ấy bởi cái tính tình của một lớp trưởng hiền hòa, An bắt đầu nhận ra tình của của Thanh. Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với nét đẹp nhu mì và thanh tao ấy, Bình An lại mang cho mình cái cá tính cực năng động, nhiều lần phải làm cho Thanh vắt óc, đau đầu. Thế nhưng sâu trong lòng ấy, Bình An đã yêu Thanh tự khi nào.
Tình yêu đến đôi khi cũng rất bất ngờ, trong những hoàn cảnh mà ta không tưởng. Mưa ngâu, liệu đó có phải là thời điểm kết thúc những mối tình dang dở, hay là nơi bắt đầu những kỷ niệm thanh xuân ấy.
- “Alo, trời mưa rồi đấy, cậu đừng bắt buýt đi học, tớ đang trên đường qua đón cậu đây, nhớ đừng ăn sáng nhé, tớ có làm cơm nấm đấy”
Giọng Thanh cất lên như rú trong cơn mưa ngâu, lật đật chạy thật nhanh băng qua những hạt mưa như châm chọc vào gương mặt hiện rõ nét vui tươi như tình yêu được tưới mát của cậu mà chạy đến bên An thật nhanh.
An hớn hở diện tươm tất đồng phục nhà trường, đứng đợi Thanh, còn không quên mang chiếc ô mà cô đã cất công đi lựa hàng tiếng đồng hồ ở mọi cửa hàng gần nhà. Cô quyết định tặng Thanh chiếc ô làm món quà đầu tiên đánh dấu mối tình mưa ngâu ấy, cũng để làm kỉ niệm cho hai đứa sau này.
Thanh đèo An trên chiếc xe đạp thồ băng qua con đường trải nhựa, gió thổi ù ù vào mang tai, ấy vậy mà Thanh không quên ghẹo An:
- “Này An, cậu có biết rằng heo đang lên ký không”
- “Cậu dám nói tớ heo à, nhéo này nhéo này”
An và Thanh vui như được mùa, trong mưa, cả hai đều lạnh, thế nhưng tình yêu đã sưởi ấm hai con tim đang yêu ấy.
Trong cơn mưa ngâu ấy, lần đầu tiên đã hé mở cánh cửa của trái tim non nớt. An và Thanh đã đi cùng nhau qua mùa mưa ngâu ấy. Mà nào có biết trước tương lai sẽ ra sao. Vậy rồi, trong một buổi chiều tàn, ngọn gió mới lùa qua ô cửa. Khi cơn mưa ngâu vừa qua đi, cũng là lúc xua tan những kỉ niệm cùng nhau. Tiếng ve rầu rĩ không còn, hạt mưa rơi rớt dần đi. Biết sao được ý đất ý trời, biết sao được cuộc đời phía trước. Chúng ta đâu thể giữ mãi thanh xuân ở cạnh mình, người cũng vậy, chỉ còn những kỉ niệm ở lại cả một đời.
Khoác nhẹ chiếc áo mỏng bên ngoài, An cố nên tiếng khóc, chút nắng cuối chiều cố kéo lại chút ánh nắng vàng hiu hắt rọi thỏm vào lớp học An. Không ngoảnh mặt nhìn lại, Thanh nhẹ nhàng mà chững chạc:
- “Chuyến bay sắp khởi hành, ngay ngày mai, cậu đến tiễn tớ chứ?”
Lấy tay kéo vạt áo lại gần nhau, ngoài sân, phượng buồn nở cằn cỗi những bông hoa cuối cùng, trong thật thảm hại.
- “Chắc tớ bận, nhưng để tớ sắp xếp”
Vẫn nét mặt ấy, Thanh nói: “lần cuối đấy, nếu còn duyên mình sẽ gặp lại”
An ngồi xuống ghế, không còn giữ cho mình cái tính con gái nhu mì, nước mắt đua nhau chảy xuống. Thanh được gia đình sắp xếp qua nước ngoài định cư, phần cũng ổn định cho tương lai của Thanh sau này.
- Sao cậu có thể nói đi là đi, còn tớ, còn những kỉ niệm của chúng ta, tớ biết phải làm sao?”
Hoàng Thanh lấy hết sức bình tĩnh, ôm An lần cuối, vì hơn ai hết cậu biết tính cách người con gái mình yêu sẽ không đủ sức để chịu nổi cái chia xa mà không một chút hy vọng như thế này. Hít một hơi thật sâu, nuốt cả nước mắt vào trong để có được âm thanh rõ rệt nhất, một phần để An thấy Thanh mạnh mẽ nhường nào:
- “Tớ xin lỗi cậu, hãy cứ khóc thật to khi còn tớ ở đây, rồi ngày mai, hãy cứ là một Bình An mạnh mẽ như ngày chưa quen biết tớ. Chúng ta của sau này sẽ không còn là của nhau, nhưng tớ hứa sẽ giữa mãi cho mình những kỉ niệm bên nhau, như một hoài niệm để chúng ta đôi hồi tưởng về.
An không còn giọng năn nỉ nữa, có lẽ cô đã lớn, cả về suy nghĩ lẫn hành động. Có lẽ đó là ý của trời, là những cuộc bàn giao được sắp xếp từ muôn đời trước thì làm sao có thể thay đổi. Mưa đến, cũng có thể là cơn mưa ngâu cuối cùng. Những giọt mưa mong manh tự ngàn xưa rơi về, như nỗi buồn gõ nhịp buông xuôi, nước mưa mặn nhưng nước mắt có lẽ mặn hơn nhiều. Tình yêu cũng giống như cơn mưa ngâu ấy, dù là dai dẳng hay ngắn hạn, dù là to hay nhỏ, mạnh hay yếu, thì cũng đều có dư vị riêng của nó.
Cuộc đời con người vẫn luôn đổi thay như ruộng bể nương dâu, trong cuộc hành trình đấy, chúng ta nhất định phải sống cho những năm tháng hiện tại có như vậy khi chia xa mới không nuối tiếc. Tuổi trẻ chúng ta xem đam mê là nguồn sống, còn đối với thanh xuân, thì hoài niệm lại trở thành tất cả.
© Nguyệt Phạm - blogradio.vn
Xem thêm: Duyên phận do trời, hạnh phúc do người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.








