Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh có còn nhớ mùa mưa ngâu năm ấy?

2020-08-11 01:26

Tác giả: Phạm Nguyệt


blogradio.vn - Cuộc đời con người vẫn luôn đổi thay như ruộng bể nương dâu, trong cuộc hành trình đấy, chúng ta nhất định phải sống cho những năm tháng hiện tại có như vậy khi chia xa mới không nuối tiếc. Tuổi trẻ chúng ta xem đam mê là nguồn sống, còn đối với thanh xuân, thì hoài niệm lại trở thành tất cả.

***

Cậu lại quên mang theo ô à, Bình An

- “Tớ có đem đấy, nhưng tớ cất rồi”

- “Khỉ thật, cậu thích ướt mưa lắm à”

- “Đúng là tớ thích ướt mưa, nhưng tớ lại thích được cậu che ô cho tớ hơn đấy, Hoàng Thanh ạ”

Đứng trước bến chờ xe buýt, giọng nói líu ríu của Bình An cất lên với khoan thái yêu đời, làm Thanh đỏ bừng mặt, từ hốc mắt tới mũi, cả chân tay cũng đỏ như mận. Cầm chiếc ô che cho Bình An mà cứ run cầm cập, không biết tại vì cái lạnh của cơn mưa ngâu đầu tháng 7 ấy hay vì lời trêu ghẹo của Bình An mà cậu run như vậy. Cũng chỉ vì câu nói đấy, duyên mệnh đã đỗ bến đợi chờ.

Tháng 7, tháng của những cơn mưa kéo nhau về, đua nhau rơi lộp độp trên mái hiên, rơi ngả nghiêng trong cái không khí tịch mịch của sân trường. Chẳng khác gì An và Thanh, tất cả các sinh viên khác đều không yêu nổi cái mùa mưa ngâu ấy, cả những lúc bắt xe buýt, lúc kẹt xe, tắc đường, làm quần áo ngập trong nước mưa và bùn bẩn. Ấy vậy mà An và Thanh đã có cho nhau những kí ức tưởng chừng sống mãi trong năm tháng sinh viên ấy.

tinhyeu1

An và Thanh là những người bạn cùng chung lớp trong mái trường Đại học ấy. An đẹp, cái đẹp thanh tao, nói khác hơn chính là cái đẹp mà Thanh - lớp trưởng của An tận 3 năm Đại học ấy hằng say mê. Thanh thích An từ ánh nhìn đầu tiên, cậu không nói không rằng như những chàng trai xung phong theo đuổi An, cứ lặng thầm lo lắng và bảo vệ cô ấy bởi cái tính tình của một lớp trưởng hiền hòa, An bắt đầu nhận ra tình của của Thanh. Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với nét đẹp nhu mì và thanh tao ấy, Bình An lại mang cho mình cái cá tính cực năng động, nhiều lần phải làm cho Thanh vắt óc, đau đầu. Thế nhưng sâu trong lòng ấy, Bình An đã yêu Thanh tự khi nào.

Tình yêu đến đôi khi cũng rất bất ngờ, trong những hoàn cảnh mà ta không tưởng. Mưa ngâu, liệu đó có phải là thời điểm kết thúc những mối tình dang dở, hay là nơi bắt đầu những kỷ niệm thanh xuân ấy.

- “Alo, trời mưa rồi đấy, cậu đừng bắt buýt đi học, tớ đang trên đường qua đón cậu đây, nhớ đừng ăn sáng nhé, tớ có làm cơm nấm đấy”

Giọng Thanh cất lên như rú trong cơn mưa ngâu, lật đật chạy thật nhanh băng qua những hạt mưa như châm chọc vào gương mặt hiện rõ nét vui tươi như tình yêu được tưới mát của cậu mà chạy đến bên An thật nhanh.

An hớn hở diện tươm tất đồng phục nhà trường, đứng đợi Thanh, còn không quên mang chiếc ô mà cô đã cất công đi lựa hàng tiếng đồng hồ ở mọi cửa hàng gần nhà. Cô quyết định tặng Thanh chiếc ô làm món quà đầu tiên đánh dấu mối tình mưa ngâu ấy, cũng để làm kỉ niệm cho hai đứa sau này.

tinhyeu2

Thanh đèo An trên chiếc xe đạp thồ băng qua con đường trải nhựa, gió thổi ù ù vào mang tai, ấy vậy mà Thanh không quên ghẹo An:

- “Này An, cậu có biết rằng heo đang lên ký không”

- “Cậu dám nói tớ heo à, nhéo này nhéo này”

An và Thanh vui như được mùa, trong mưa, cả hai đều lạnh, thế nhưng tình yêu đã sưởi ấm hai con tim đang yêu ấy.

Trong cơn mưa ngâu ấy, lần đầu tiên đã hé mở cánh cửa của trái tim non nớt. An và Thanh đã đi cùng nhau qua mùa mưa ngâu ấy. Mà nào có biết trước tương lai sẽ ra sao. Vậy rồi, trong một buổi chiều tàn, ngọn gió mới lùa qua ô cửa. Khi cơn mưa ngâu vừa qua đi, cũng là lúc xua tan những kỉ niệm cùng nhau. Tiếng ve rầu rĩ không còn, hạt mưa rơi rớt dần đi. Biết sao được ý đất ý trời, biết sao được cuộc đời phía trước. Chúng ta đâu thể giữ mãi thanh xuân ở cạnh mình, người cũng vậy, chỉ còn những kỉ niệm ở lại cả một đời.

Khoác nhẹ chiếc áo mỏng bên ngoài, An cố nên tiếng khóc, chút nắng cuối chiều cố kéo lại chút ánh nắng vàng hiu hắt rọi thỏm vào lớp học An. Không ngoảnh mặt nhìn lại, Thanh nhẹ nhàng mà chững chạc:

- “Chuyến bay sắp khởi hành, ngay ngày mai, cậu đến tiễn tớ chứ?”

Lấy tay kéo vạt áo lại gần nhau, ngoài sân, phượng buồn nở cằn cỗi những bông hoa cuối cùng, trong thật thảm hại.

- “Chắc tớ bận, nhưng để tớ sắp xếp”

Vẫn nét mặt ấy, Thanh nói: “lần cuối đấy, nếu còn duyên mình sẽ gặp lại”

An ngồi xuống ghế, không còn giữ cho mình cái tính con gái nhu mì, nước mắt đua nhau chảy xuống. Thanh được gia đình sắp xếp qua nước ngoài định cư, phần cũng ổn định cho tương lai của Thanh sau này.

- Sao cậu có thể nói đi là đi, còn tớ, còn những kỉ niệm của chúng ta, tớ biết phải làm sao?”

tinhyeu3

Hoàng Thanh lấy hết sức bình tĩnh, ôm An lần cuối, vì hơn ai hết cậu biết tính cách người con gái mình yêu sẽ không đủ sức để chịu nổi cái chia xa mà không một chút hy vọng như thế này. Hít một hơi thật sâu, nuốt cả nước mắt vào trong để có được âm thanh rõ rệt nhất, một phần để An thấy Thanh mạnh mẽ nhường nào:

- “Tớ xin lỗi cậu, hãy cứ khóc thật to khi còn tớ ở đây, rồi ngày mai, hãy cứ là một Bình An mạnh mẽ như ngày chưa quen biết tớ. Chúng ta của sau này sẽ không còn là của nhau, nhưng tớ hứa sẽ giữa mãi cho mình những kỉ niệm bên nhau, như một hoài niệm để chúng ta đôi hồi tưởng về.

An không còn giọng năn nỉ nữa, có lẽ cô đã lớn, cả về suy nghĩ lẫn hành động. Có lẽ đó là ý của trời, là những cuộc bàn giao được sắp xếp từ muôn đời trước thì làm sao có thể thay đổi. Mưa đến, cũng có thể là cơn mưa ngâu cuối cùng. Những giọt mưa mong manh tự ngàn xưa rơi về, như nỗi buồn gõ nhịp buông xuôi, nước mưa mặn nhưng nước mắt có lẽ mặn hơn nhiều. Tình yêu cũng giống như cơn mưa ngâu ấy, dù là dai dẳng hay ngắn hạn, dù là to hay nhỏ, mạnh hay yếu, thì cũng đều có dư vị riêng của nó.

Cuộc đời con người vẫn luôn đổi thay như ruộng bể nương dâu, trong cuộc hành trình đấy, chúng ta nhất định phải sống cho những năm tháng hiện tại có như vậy khi chia xa mới không nuối tiếc. Tuổi trẻ chúng ta xem đam mê là nguồn sống, còn đối với thanh xuân, thì hoài niệm lại trở thành tất cả.

© Nguyệt Phạm - blogradio.vn

Xem thêm: Duyên phận do trời, hạnh phúc do người

Phạm Nguyệt

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top