Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa hạ sẽ nhớ chúng ta

2020-09-05 01:30

Tác giả: Phạm Nguyệt


blogradio.vn - Và sau này, khi nghĩ về những tháng ngày đẹp đẽ em vẫn muốn nói với anh một lời cảm ơn, ít nhất có anh thanh xuân của em đã từng có những lúc an yên đến lạ. Như câu hát mà anh vẫn hay hát cho em nghe “Xin hãy mãi là những gì đẹp nhất trọn vẹn trong đôi mắt anh, hãy giữ cho mình bình yên vì thời con gái sẽ trôi rất nhanh.” 

***

“Năm 17 tuổi em bắt được con ve sầu, cứ ngỡ là sẽ có cả mùa hè trong tay. Năm 17 tuổi anh nắm tay em dạo quanh thành phố, tưởng rằng sẽ có nhau trọn đời. Ngờ đâu ve sầu chết vì không tìm được bạn đời. còn anh và em không biết sau này có còn gặp lại”.

Thanh xuân của em chính là những lần bỏ lỡ.

Anh và em lớn lên cùng nhau, ở bên nhau từ thuở bé, cái thuở mà trốn mẹ đi chơi bị đòn roi rồi khóc nhè. Cứ mỗi lần hạ đến, ve kêu điếc cả tai, anh dẫn em đi bắt chúng bỏ vào hủ rồi bật nhạc cho chúng nghe, em cứ cười thút thít. Từ nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau trong một thị trấn nhỏ, không biết từ khi nào anh trở thành siêu nhân của em, luôn ở cạnh bảo vệ cho em, em bị té, anh đỡ, em đau, anh dỗ, em khóc, anh an ủi.

Năm 17 tuổi chúng ta cùng học chung ngôi trường, anh vẫn vậy, vẫn thương em như cô em gái nhỏ, vẫn bên cạnh bảo vệ em mỗi ngày. Em trở thành người được nuông chiều, chỉ cần không có anh bên cạnh em trở nên yếu lòng. Giây phút ấy em biết em đã thương anh thật rồi. Còn anh thì sao, em không dám hỏi. Nhưng chắc chắn rằng anh biết em thương anh, đó không phải là thứ tình cảm anh em, bạn bè. Anh vẫn làm ngơ trước tình cảm ấy.

Người ta thường nói, “Người cùng bạn năm 17 tuổi sẽ không thể cùng nhau đi đến hết con đường”. Có lẽ vậy anh ạ, đáng lẽ ra em không nên yêu anh, bởi anh quá tốt với em, anh hiền như ánh ban mai dẫn lối em suốt quãng thanh xuân ấy, thì làm sao em có thể ngăn được lòng mình?

tinh_dua3

Rồi thời gian thấm thoát đưa, anh và em đều rời khỏi thị trấn nhỏ, nơi những kỉ niệm của chúng mình được vun đắp. Anh đi tìm cho mình một vùng đất mới, màu mỡ và kì diệu hơn, em cũng vậy, xây cho mình những tương lai, hoài bão. 

Cách xa nhau hai thành phố nhưng trong lòng em anh lúc nào cũng hiện hữu rõ rệt từng tế bào. Chúng ta của sau này, em biết đều đạt được những gì mình muốn, nhưng điều em mong mỏi hơn bao giờ hết là được gặp anh, để có thể đối thoại với nhau, thêm một lần nữa.

“Anh có thương em không ?”

“Không”

Anh trả lời là “Không”

Rõ ràng là “Không”. Nhất quyết cũng là “Không”          

Sau khi em lấy hết thảy những dũng cảm và mọi hy vọng mong manh còn sót lại để hỏi anh câu cuối cùng. Anh trả lời rằng không, anh không hề yêu em. Đó có lẽ là lần cuối cùng em và anh nói chuyện với nhau, như cái mà em đã từng mong mỏi sau ngần ấy thời gian. 

Anh biết không, không có tình yêu nào là mãi mãi, với em cũng vậy nhưng em biết rằng mãi mãi là khoảnh khắc của tình yêu. 

Tuổi thơ em có anh, thanh xuân em cũng có anh nhưng tuổi thơ và thanh xuân anh cũng mãi mãi xem em như em gái nhỏ, chỉ có em là muốn đổi thay vị trí đó rồi khóc một mình. 

Có lẽ người ta vẫn luôn muốn những thứ không thuộc về mình mà quên đi việc trân trọng những thứ mình đang có. Người ta vẫn lầm tưởng những thứ mình không có mới là đẹp đẽ, mới là hoàn mỹ và rực rỡ nhất nhưng hạnh phúc phía trước của em cũng như nắm cát chảy trôi và tan biến trong lòng bàn tay bé nhỏ.

ngon_tinh_3

Hóa ra ranh giới giữa người lạ và người thương mong manh đến yếu mềm như vậy, anh nhất định tàn nhẫn quay đi chỉ có em là chờ mong anh một lần ngoái nhìn và chấp nhận. 

Cuộc đời này vốn dĩ như vậy những gì không giết chết bạn sẽ dạy cho bạn mạnh mẽ hơn gấp bội lần. Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể đau khổ vì một người, rơi biết bao nhiêu nước mắt dành cho một người. Để giữ riêng mình mùa hạ xanh đó, em chỉ có thể cố chấp yêu anh, yêu anh bằng tất cả những gì em có. 

Nói rằng là ngốc nghếch cũng không sai nhưng em không có gì phải xấu hổ cả. Chẳng là khi bạn đặt cược một cái gì đó bằng cả tâm can thì luôn nhận được cái giá đắt dù là tốt hay xấu, dù đúng hay là sai hay sao. Và cái giá mà em nhận được chính là sự trưởng thành và mạnh mẽ hơn từng ngày. Nhưng có lẽ với một cô gái thì đó là quá trình quá khắc nghiệt.

Và rồi sau này, em không còn khóc nữa, không còn day dứt trong những đêm buồn và cô đơn nữa, cũng không nhớ đến anh rồi khóc. Sẽ chẳng ai muốn chọn dậm chân mãi một chỗ trong khi người ta lại đang bước đi từng ngày hạnh phúc. 

Anh à, em rồi sẽ đi ngủ sớm, sẽ không chọn xem những bộ phim em thích có cái kết như em mong rồi nghĩ về bản thân mình mà khóc nữa. Em rồi sẽ luôn có cách để thích nghi với mọi thứ và em sẽ mạnh mẽ thôi.

eecb82b6568c41d61ba25afe0a4ce8eb

Nếu sau này giữa dòng người vội vã, em bất chợt gặp kỉ niệm của em và anh ở giữa cuộc đời này, em tin mình đã đủ lớn mỉm cười dù nụ cười đó có chút xót xa. Tuổi thơ đã đi qua và em cũng phải lớn, không thể làm một cô bé hễ ngã chờ mong anh đến để xoa dịu mình.

Có lẽ những cô gái anh từng yêu đều rất hạnh phúc vì ít nhất, anh và họ còn có với nhau hai chữ ”đã từng”. 

Và sau này, khi nghĩ về những tháng ngày đẹp đẽ em vẫn muốn nói với anh một lời cảm ơn, ít nhất có anh thanh xuân của em đã từng có những lúc an yên đến lạ. Như câu hát mà anh vẫn hay hát cho em nghe “Xin hãy mãi là những gì đẹp nhất trọn vẹn trong đôi mắt anh, hãy giữ cho mình bình yên vì thời con gái sẽ trôi rất nhanh.” 

Hạ sẽ rất nhớ anh, nhớ em và cả chúng ta. Mùa hạ anh đã không chọn em làm bạn gái.

© Nguyệt Phạm - blogradio.vn

Xem thêm: Tạm biệt tình đầu, cậu của năm ấy phải thật hạnh phúc nhé!

Phạm Nguyệt

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top