Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ
2020-04-24 01:25
Tác giả:
Nghiêm Tâm
blogradio.vn - Chúng tôi đã cùng đặt chân đến nhiều miền đất mới, cùng nắm tay nhau đi qua những ngày dông bão, những ngày mưa tan, và những ngày nắng đẹp. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng: Cảm ơn cậu, thanh xuân của tôi!
***
Tôi nhìn cậu ấy, một cách chậm rãi và từ tốn, từng đường nét trên khuôn mặt cậu ấy hiện lên trong mắt tôi như một thước phim quay chậm, đưa trôi trở lại miền ký ức xa xăm, khoảng thời gian chín năm bên nhau cùng những kỷ niệm đẹp đẽ, giờ đây đang trôi nhẹ qua tâm trí tôi, thật rõ nhưng cũng thật mơ hồ...trong niềm hạnh phúc!
Tôi nghe được ở đâu đó, người ta thường hay nói: "Cuộc đời này có mấy lần mười năm". Vậy mà, tôi và cậu ấy đã sắp trải qua được mười năm thanh xuân, mười năm tuổi trẻ cùng nhau.
Tôi còn nhớ năm 2011 chúng tôi gặp nhau trong một buổi gặp mặt tân sinh viên đại học, hôm ấy cũng chính là ngày sinh nhật của cậu ấy. Tôi và cậu ấy đều không phải Gu của nhau, tôi là á khoa của ngành học, một cô gái với chiều cao nổi bật, không phải kiểu mọt sách mà lại có chút ngông, quần Jean rách bụi bặm cùng sự tự tin và kiêu hãnh. Cậu ấy là một chàng trai thư sinh, nước da ngăm, có đôi chút trầm lặng. Tôi được chỉ định làm lớp trưởng nhờ vào thành tích của mình, nhưng cậu ấy đã đứng lên, giữa hội trường hơn 1000 chỗ ngồi chật kín, dõng dạc tuyên bố cậu ấy sẽ làm lớp trưởng lớp chúng tôi. Được sự ủng hộ của phần đa các bạn nữ trong lớp, cậu ấy sau đó cũng trở thành lớp trưởng, còn tôi nhận chức lớp phó bất đắc dĩ.
Cuối buổi gặp mặt, cậu ấy mời tôi đi uống nước. Chưa đầy năm phút thì trời đổ cơn mưa, cái quán nhỏ với vài chiếc bàn chiếc ghế vội vã dọn dẹp thu xếp, mọi thứ kết thúc siêu nhanh chóng như đặt một khoảng không vô hình và nặng trĩu trong tâm hồn mơ mộng của tôi vậy. Thật ra lúc ấy tôi đã tưởng tượng mình sẽ gặp được bạch mã hoàng tử cao ráo đẹp trai lạnh lùng và khí chất, như mấy hình tượng hot boy trong phim Hàn Quốc mà tôi từng xem, nhưng không, đời chẳng như là mơ!
Chúng tôi sau đó trở thành những người bạn cùng lớp, chơi chung nhóm, và thường xuyên phối hợp với nhau trong công việc của đoàn hội, tôi sau này còn giữ chức vụ bí thư nên tần suất làm việc cùng nhau khá nhiều. Tôi dần nhận ra rằng tôi và cậu ấy có những điểm thật sự đối lập nhau: tôi thích những kiến thức chuyên ngành còn cậu ấy thích kiến thức xã hội, mọi người hay trêu rằng cậu ấy là tổng đài 1080.
Tôi thích sự đơn giản nhanh gọn còn cậu ấy lại cực kỳ cẩn thận và suy nghĩ thấu đáo. Tôi thích hát karaoke còn cậu ấy cứ như thể có thù với âm nhạc. Tôi có chút chỉnh chu về ăn mặc và theo trend còn cậu ấy thì lại giản dị đến không ngờ....nhưng tôi cũng không biết từ lúc nào, những sự đối lập ấy lại là sự kết hợp khá ăn ý và hoàn hảo để chúng tôi có thể giúp đối phương trở nên hoàn thiện hơn. Khoảng thời gian ấy, chúng tôi là cặp đôi được đông đảo bạn bè ủng hộ, cậu ấy cũng luôn luôn cố gắng thay đổi bản thân, chăm sóc cho tôi, đưa tôi đi khắp mọi nơi ở Sài Gòn và dành cho tôi những điều bất ngờ.
Năm 2015, chúng tôi cùng nhau tốt nghiệp đại học, rồi lại cùng nhau phỏng vấn vào cùng một tổ chức, kết quả là chúng tôi trở thành đồng nghiệp của nhau. Những ngày mới ra trường luôn là giai đoạn chông chênh của tuổi trẻ, nhiều áp lực, nhiều thử thách và cám dỗ. Tôi và cậu ấy trở thành chỗ dựa cho nhau giữa lòng thành phố náo nhiệt này. Có những ngày ngồi tựa vào nhau mà lòng tự hỏi: chúng ta của sau này sẽ ra sao?
Năm 2017 tôi tốt nghiệp thạc sỹ, cậu ấy bắt kịp tôi và tốt nghiệp MBA vào năm 2019, cậu ấy thăng tiến trong công việc, tôi mừng cho cậu ấy. Vào một ngày đẹp trời, cậu ấy cầu hôn tôi, khoảnh khắc ấy những hình ảnh của bao nhiêu năm trôi qua cứ hiện ra trong đầu tôi, chúng tôi đã cùng nắm tay nhau trải qua một quãng đường dài, thật dài!
Đã chín năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên cậu ấy xuất hiện trong cuộc sống của tôi, nhưng mỗi khi nhớ lại hình ảnh mộc mạc và chân thành của cậu ấy ngày hôm đó, tôi vẫn bất giác chợt mỉm cười. Hai con người đến từ hai nơi xa lạ, tình cờ gặp nhau, tình cờ cảm mến nhau, rồi cứ thế tình cờ mà ở lại trong cuộc đời nhau.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, nhưng chúng tôi đã trải qua từng ấy thời gian cùng nhau, những lúc khó khăn nhất, bấp bênh nhất, và cả những lúc hạnh phúc nhất. Chúng tôi đã cùng đặt chân đến nhiều miền đất mới, cùng nắm tay nhau đi qua những ngày dông bão, những ngày mưa tan, và những ngày nắng đẹp. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng: Cảm ơn cậu, thanh xuân của tôi!
© Nghiêm Tâm – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cảm ơn định mệnh đã đưa ta đến bên nhau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.