Đôi khi hãy cho bản thân một khoảng lặng
2020-04-21 01:30
Tác giả:
Iris
blogradio.vn - Cuộc đời ngắn lắm, đôi khi hãy cho bản thân một khoảng lặng để cảm nhận những điều quanh ta, để hiểu điều mà ta mong muốn, để nhìn lại chặng đường mà ta đã đi. Khi đó, ta nhất định sẽ nhận ra được rất nhiều điều, thấy được ta đã bỏ quên quá nhiều thứ.
***
Cứ mỗi lần bước chân ra đường tôi lại nhìn thấy một con đường tấp nập xe cộ qua lại như mắc cửi. Tiếng còi xe ing ỏi như muốn nói lên rằng mình đang rất vội. Nhìn ở một góc vỉa hè, hai người phụ nữ đang nói chuyện với nhau vài câu rồi đi ngay. Họ thậm chí còn không dành vài giây để gửi cho nhau một lời tạm biệt. Đó đều là những hình ảnh không hề xa lạ với tôi.
Tôi đã quá quen với lối sống bận rộn, hối hả, tấp nập của cuộc sống. Tôi vẫn cứ lên xe và bắt đầu một ngày bận rộn của riêng tôi. Mỗi khi màn đêm buông xuống, tâm trí tôi vẫn đang vướng bận với những lịch trình, công việc của ngày tiếp theo. Cuộc sống là thế, bận rộn và những áp lực cứ đè nặng lên vai mỗi người. Những người trẻ tuổi thì chạy theo ước mơ, hoài bão, bước đi không ngừng nghỉ trên con đường sự nghiệp của họ.
Đến lứa tuổi trưởng thành thì phải chịu những gánh nặng về tài chính, về gia đình và con cái. Đời người là vậy, chưa từng có một phút giây ngừng nghỉ, cuộc sống lo toan, bộn bề và áp lực như đã lấy hết thời gian riêng tư của ta. Có lẽ, cũng vì vậy mà đã rất nhiều người đã đánh mất “ khoảng lặng” của riêng mình. Đó là khi ta tạm dừng chân lại trên con đường đời để cảm nhận cuộc sống, cảm nhận bản thân ta và tự cho ta một khoảng lặng để nghỉ ngơi giữa dòng đời xô bề này.
Màn đêm buông xuống với những suy tư, trầm mặc. Cuộc đời bộn bề lo toan thì những nỗi buồn sâu thẳm trong đáy lòng sẽ than thở cùng ai? Có đôi lúc, tôi tự dặn lòng phải để cho bản thân một khoảng lặng, một chút riêng tư, một phút ngừng nghỉ. Nhưng rồi tôi lại bị cuốn vào dòng đời này, lại bận rộn, lại lo toan. Cuộc đời mỗi người là một con đường thẳng, và khi những đường thẳng giao nhau thì tạo thành những ngã ba, ngã tư.
Ta cứ đi hết đường thẳng thì lại gặp ngã ba này đến ngã tư khác. Con người cứ loanh quanh trong cái vòng luẩn quẩn này mà lại để quên mất bản thân mình, đánh mất thời gian của riêng bản thân. Sự quẩn quanh, bế tắc đó đôi khi lại làm ta bất lực. Đôi khi tôi tự hỏi bản thân, đến khi nào tôi mới có thể tạm dừng lại bước chân để dành một phút riêng cho mình? Khi nào mới có thể thoát khỏi cái vòng quanh quẩn của cuộc đời?
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc một ngày dài bận rộn, tôi lên xe trở về nhà. Con đường ấy không biết tôi đã đi bao nhiêu lần. Nhưng chưa từng một lần tôi thật sự nhìn ngắm nó cho thật kĩ. Thay vì trở về, tôi dừng xe lại, chẳng để làm gì cả, tôi chỉ nhìn ngắm và đôi khi nhắm mắt lại để lắng nghe tiếng gió thổi, tiếng xào xạc của những chiếc lá, tiếng những chú chim ríu rít khi đêm về. Tôi để cho tâm trí tôi hoàn toàn thả lỏng và khi ấy, tôi nhận ra tôi đã bỏ quên quá nhiều điều trong cuộc sống, rất nhiều điều.
Tôi đã tự tạo cho bản thân sự áp lực, tự đặt lên vai tôi những trách nhiệm, những lo toan và rồi lại đánh mất “ khoảng lặng” của bản thân, lãng quên những nét đẹp giản dị mà tuyệt vời của cuộc sống, của tạo hóa đã ban tặng. Tôi tự hỏi từ trước đến giờ tôi thật sự đã làm điều mà bản thân mong muốn chưa? đã từng hết mình theo đuổi hoài bão thật sự trong tim mình chưa? Chưa, tôi chưa từng, tôi đã tự áp đặt bản thân vào một khuôn khổ. Và giờ khi đã hiểu ra, tôi muôn phá tan cái khuôn khổ ấy để bước đi trên con đường của riêng tôi, con đường mà tôi tạo ra, bước đến cái đích mà tôi mong muốn bằng cách của tôi.
Lỗ Tấn cũng đã từng nói rằng: “Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”. Tôi muốn tự tìm con đường để bước tới hoài bão của bản thân, theo đuổi thứ bản thân thật sự mong muốn. Trái tim tôi rộn lên những nhịp đập của tuổi trẻ, những khao khát của ước mơ, cháy bỏng lên ngọn lửa của nhiệt huyết, của khao khát. Cái cảm giác đã rất lâu rồi tôi không cảm nhận được. Đó là khao khát được là chính mình, được sống như bản thân mong muốn, được cảm nhận cái đẹp nhỏ bé và giản dị của đời sống. Tôi đã tìm thấy đươc “ khoảng lặng” của bản thân tôi, hiểu được điều mà bản thân mong muốn.
Cuộc đời ngắn lắm, đôi khi hãy cho bản thân một khoảng lặng để cảm nhận những điều quanh ta, để hiểu điều mà ta mong muốn, để nhìn lại chặng đường mà ta đã đi. Khi đó, ta nhất định sẽ nhận ra được rất nhiều điều, thấy được ta đã bỏ quên quá nhiều thứ. Hãy thay đổi bản thân từ bây giờ, hãy tìm đến khoảng lặng của bản thân để cảm nhận. Đừng để khi ta nhận ra thì đã quá muộn.
© Iris – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Em không muốn làm người thứ ba
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.