Ngày mai là một ngày mới và còn nhiều điều đang chờ phía trước
2020-04-16 01:35
Tác giả:
Hà Đoàn
blogradio.vn - Trong dòng đời ngược xuôi, hối hả, với ngổn ngang trăm thứ lo toan của cuộc sống mưu sinh, đôi khi ta cần có những khoảng lặng để chiêm nghiệm, để suy tư, để hiểu hơn vì sao ta sống và khi bước qua những giây phút ấy, lòng ta lại trỗi dậy bao khát khao mãnh liệt.
***
Những lúc trong lòng cảm thấy yếu mềm nhất, Dương thường tìm một góc tĩnh lặng nào đó: có thể là bên chiếc bàn học ngổn ngang sách vở quen thuộc hay một quán cafe nhỏ xinh trong ngõ ngách, tít đầu bên kia của thành phố, và cô nhâm nhi một tách cà phê nóng hổi, thức uống đăng đắng mà đậm đà khiến cho những mạch suy nghĩ trong cô rõ ràng hơn.
Trong những dòng suy tưởng của bản thân, cô nhớ về những kỷ niệm xa xăm thuở thơ ấu, tưởng đã lâu lắm rồi mà cảm giác chỉ như mới đây thôi, như một cái chớp mắt thoáng qua. Từ lần đầu nhìn thấy, cô đã đặc biệt yêu mến loài hoa hướng dương một cách khó lý giải. Và cũng thật lạ khi tên của cô trùng với loài hoa cô yêu dấu nhất. Sau này khi lớn lên, cô thấy có một sợi dây liên kết kỳ lạ giữa cô và loài hoa này.

Hướng dương có màu vàng rực rỡ tràn đầy sức sống, là loài hoa luôn vươn lên thật mạnh mẽ theo ánh mặt trời. Cũng như cô vậy, dù cho cuộc đời có đẩy vào những hoàn cảnh không mong muốn, nhiều khi bế tắc đến tuyệt vọng, nhưng trong cô luôn dâng tràn một ý chí, một khát vọng sống mãnh liệt, một tinh thần lạc quan, chiến đấu không ngơi nghỉ.
Một biến cố gia đình không nhỏ xảy đến với Dương vào năm cô 11 tuổi, cái tuổi còn quá nhỏ để hiểu hết sự đời. Một quãng thời gian dài thật dài, cô lạc lối trong màn đêm dăng dẳng, triền miên, bất lực khi tìm kiếm lối thoát. Niềm tin với những người thân yêu nhất với cô dường như sụp đổ. Từ một bé gái với đôi mắt cười lanh lợi, luôn thích hát ca với ước mơ trong trẻo lớn lên được làm ca sĩ, cô thấy mình thật bé nhỏ, đáng thương, là nạn nhân bất hạnh giữa dòng đời, bị trò chơi may rủi của số phận ném cho một tấm vé mất lượt. Cô co mình lại trong những nỗi đau, những tổn thương chất chứa, thu mình vào chiếc vỏ ốc, sợ hãi trốn tránh những lời xì xào vô tình hay hữu ý của người thân sơ.
Nhiều người đến bên cô động viên, khuyên nhủ: “Rồi thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.” Nhưng thời gian là bao lâu? Liệu cô có thể chờ đợi đến ngày ấy được hay không? Biết đến khi nào mới tìm được ánh sáng le lói trên đường hầm dày đặc bóng đêm này đây?

Nỗi buồn lại như nhân lên gấp bội khi Dương mang trong mình một tính cách tinh tế với một trái tim đa sầu đa cảm. Trong những khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, cô đã muốn kết thúc cuộc sống ảm đạm, u tối này nhưng bất chợt, một thứ gì đó thật mãnh liệt níu kéo cô quay lại, buộc Dương phải đi tiếp con đường này. Phải chăng bản năng sinh tồn trong cô đang trỗi dậy? Nó không cho phép cô từ bỏ cuộc sống dễ dàng đến vậy. Một tiếng nói vô thức vang lên trong trí óc:
“Hãy bước tiếp đi cô bé, rồi nhất định ta sẽ vượt qua!”.
Cô nhìn vào khoảng không vô định trước mắt, Dương muốn vượt qua những nặng nề cứ đè nén mãi trong tim, muốn đạp lên những đau thương của số phận mà tiến bước. Cô vốn có cái tính bướng bỉnh, lần này lại càng giúp Dương khẳng định cái quyết tâm không chịu khuất phục trước bất kỳ gian khó nào..
Ngày lại qua ngày, đạp xe trên con đường quen thuộc, giữa những hàng cây xanh tỏa bóng đến trường, nhưng có một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm lên trong lòng cô gái bé nhỏ. Cô tự hứa với lòng mình phải thật kiên cường, dũng cảm đối đầu, chiến đấu với những bất hạnh mà tạo hóa đã đưa đẩy đến cho cuộc đời cô. Cô sẽ viết tiếp những chương của cuộc đời mình qua lăng kính của sự lạc quan, mạnh mẽ. Và cô mong đợi hạnh phúc sẽ quay trở lại sau những ngày giông bão.

Giờ đây, bước chân vào giảng đường đại học, Dương đã là một thiếu nữ. Cô gói gém tất cả những kỷ niệm buồn vui thuở thơ ấu, cả những niềm đau, những tuyệt vọng rồi lại những hy vọng thành hành trang vào cuộc hành trình mới của mình. Những tháng ngày nghiệt ngã không thể quật ngã được cô, mà từng ngày, từng ngày ngấm dần vào hơi thở, khiến sức sống trong cô trở nên mãnh liệt. Con đường phía trước dẫu còn gập ghềnh và nhiều chông gai, nhưng cô mỉm cười:
“Với cô bé 11 tuổi năm nào, những niềm đau thương ấy không thể khiến cô gục ngã mà trở thành một bước đệm để Dương khẳng định mình, thì với một thiếu nữ của tuổi đôi mươi sẽ có đủ tự tin và quả cảm để bước qua giông bão.”
© Hà Đoàn – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu đó là tình yêu sai trái, hãy buông bỏ đi
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.








