Món quà không thể bị đánh cắp
2020-08-16 01:35
Tác giả:
Hà Đoàn
blogradio.vn - “Đừng hỏi rằng một người có bao nhiêu tiền, hãy hỏi rằng họ đã đi được bao xa?”. Tiền không bao giờ mua được những trải nghiệm vô giá của tuổi trẻ và những phút giây lịch sử trong cuộc đời.
***
Một ngày đầu đông, tôi còn đang ngái ngủ, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm như một chú mèo con. Một cuộc gọi đến vang lên đánh tan làn không khí ẩm lành lạnh. À, là của anh bạn thân ơi là thân đây mà. Tôi mong ngóng anh gọi mãi từ mấy ngày hôm trước khi anh chia tay tôi để lên đường đi leo núi. Tôi nhấn nút nhận cuộc gọi đến, đầu dây bên kia vang lên một tiếng nói trầm xem lẫn một niềm vui hân hoan và tiếng gió núi ù ù vang vọng: “Anh vừa chinh phục nóc nhà Đông Dương xong. Ôi trên này lạnh và gió to quá!...”.
Kết thúc cuộc gọi, tôi chưa muốn dậy mà muốn nán lại chiếc ổ của mình lâu hơn một chút. Nhắm mắt lại, trong bầu không khí ấm áp quen thuộc, nhưng trí óc tôi lại hướng đến một miền ký ức xa xăm nào đó, với cái giá lạnh và khắc nghiệt vô cùng của vùng núi tây bắc, nơi tôi đặt chân đến cách đây một năm. Nhân khoảnh khắc anh bạn thân đặt chân lên chính hành trình mình đã từng, cảm giác chinh phục nơi ấy của tôi bỗng nhiên quay lại, sống động đến từng giây, từng phút.
Có nhiều bạn bè từng thắc mắc: “Bỏ tiền ra mà đi cáp treo lên núi có phải đơn giản và sướng hơn nhiều không? Nhọc công leo mấy ngày đường rừng núi như vậy làm gì? Chả hiểu sao lắm người cứ vẽ ra như vậy nhỉ? Là tớ á, tớ sẽ ăn mặc sang chảnh, lên đó chụp ảnh check-in sống ảo rồi về.” Nghe những ý kiến đó, tôi chỉ mỉm cười rồi bảo: “Ừ thì cùng một sự việc, mỗi người sẽ nhìn nhận theo một cách khác nhau, cùng một cuộc đời, mỗi người được lựa chọn sống theo cách phù hợp với mình mà....”

“Đừng hỏi rằng một người có bao nhiêu tiền, hãy hỏi rằng họ đã đi được bao xa?”. Tiền không bao giờ mua được những trải nghiệm vô giá của tuổi trẻ và những phút giây lịch sử trong cuộc đời. Giây phút chạm tới cái nóc Inox 3143m sau hai ngày một đêm đi đường rừng núi, mưa gió, đất cát bẩn thỉu; khổ sở chịu đựng cái lạnh âm độ C, lạnh đến mức thần kinh cảm giác bị tê liệt nhưng vẫn thấy phê thật là phê. Được trải nghiệm cảm giác ngủ trong túi như con kén, giữa rừng núi hoang vu, lạnh lẽo, điện không có, nước nhỏ giọt, mọi điều kiện vật chất đều thiếu thốn nhưng vẫn cứ là vui.
Tôi được làm quen và chuyện trò với các bạn trẻ, bạn già; Tây, Ta, Tàu đủ cả đến từ nhiều quốc gia khác nhau trên thế giới. Dường như tuổi tác hay khoảng cách địa lý đều không phải là rào cản trên con đường chinh phục cuộc sống của những con người này. Tất cả đều có chung một máu trải nghiệm; tính tình trẻ trung, phiêu lưu và vô cùng đáng mến, đáng yêu.
Trong đoàn leo núi của tôi, có một bác người Hàn đã trung tuổi, nhưng bác bảo năm nào cũng phải đi leo núi một lần để thử sức bền, độ dẻo dai của cơ thể. Có hai bạn nữ trạc mười tám, đôi mươi đều đến từ nửa bên kia bán cầu, một mình bay sang vùng đất mới, xa lạ để thử thách bản thân. Hay có hai chị nữ tôi thích trò chuyện, đều đã có gia đình, nhưng gác lại đằng sau để xách ba lô lên đi trải nghiệm.
Qua đó mới thấy những con người ấy thật tự tin, độc lập, dũng cảm và kỹ năng sống rất tốt. Cũng qua vụ leo núi, tôi ý thức rõ ràng hơn về tầm quan trọng của sức khỏe, nên từ khi về nhà đã chăm chỉ tập thể dục thường xuyên hơn,vượt qua được sự lười biếng vận động của bản thân...
.jpg)
Có câu nói: “Điều quan trọng không nằm ở điểm đến mà là ở hành trình”. Trong chuyến đi ấy, tôi được trải nghiệm những cung đường hết sức đa dạng: có đoạn đi đường bằng, có đoạn leo bậc thang, băng suối, trèo vách đá, có đoạn phải bám vào từng mỏm đá để ngoi lên, có đoạn khiến tôi sợ hãi nhất là leo thang dây trên một vách núi dựng đứng.
Đây thực sự là thử thách với một đứa rất sợ độ cao, sợ đến nỗi tôi chỉ dám nhìn lên trên, không dám ngoái đầu lại vì phía sau là vực thẳm. Những lúc như vậy mới thấy, tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân nhiều đến thế nào, và vô hình chung, nó đã giúp tôi can trường và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nếu ai may mắn đi vào mùa hoa đỗ quyên, nở rộ cả một góc rừng, thiệt là đẹp xuất sắc.
Và hơn hết, tôi cảm nhận được sâu sắc, con người đúng là vô cùng nhỏ bé trước thiên nhiên hùng vĩ, chỉ như một hạt cát nhỏ nhoi giữa một biển sa mạc mênh mông. Nên khi mẹ thiên nhiên nổi giận, quả thực là một tai hoạ giáng xuống con người, do đó con người nhỏ bé cần ý thức gìn giữ lá phổi xanh của trái đất. Trên cuộc hành trình ấy, tôi đã nhìn ngắm những phong cảnh tuyệt đẹp của đất nước, qua đó tôi thấy yêu Tổ quốc hơn biết nhường nào.
Giây phút huy hoàng khi chạm tay đến cột mốc cuối cùng của cuộc hành trình, đó là sự bùng nổ trong con tim của những người trẻ, một sự thỏa mãn tinh thần đến cực độ, hay theo ngôn ngữ của giới trẻ ngày nay đó là “phê pha”, lan tỏa đến từng ngóc nghách trong trí óc và cơ thể. Phải chăng cái khát khao chinh phục trong những người trẻ tuổi nay đã được thoả mãn? Từ giây phút này, kể từ đây, sẽ trở thành lịch sử mãi mãi trong cuộc đời kẻ đi trải nghiệm. Một món quà tinh thần quý giá mà không thể bị đánh cắp của kẻ lữ hành.
.jpg)
Tôi hay dành nhiều thời gian để nói chuyện với các bạn trẻ, và khuyên các bạn hãy cố gắng đi thật nhiều, trải nghiệm thật nhiều. “Cuộc đời là hữu hạn, không được bao lâu để mà chần chừ.”
© Hà Đoàn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Gửi các bạn trẻ: Cuộc đời không quá dài để các bạn trì hoãn nữa đâu! | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.








