Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nét đẹp gánh hàng rong

2021-06-15 01:20

Tác giả: Hà Đoàn


blogradio.vn - Đồ ăn đường phố Việt Nam đã được báo chí nước ngoài ca ngợi là một nét văn hóa độc đáo. Đồ ăn Việt Nam đa dạng mà cũng rất vừa miệng, dễ chiều lòng dù là những vị khách khó tính nhất. Không những thế, muốn có đồ ăn ngay cũng rất dễ dàng. Các đầu đường hay vỉa hè, chợ cóc lúc nào cũng bán đầy đủ các thức ăn vặt “quốc hồn,quốc túy” của dân tộc Việt Nam.

***

Cây cầu gần khu nhà tôi đang sống, cứ chiều chiều lại tấp nập các quán vỉa hè bán đồ ăn vặt nào là ngô, khoai luộc, ngô xào, bánh mì kẹp…Hôm nào tôi đi dạy về muộn không kịp ăn tối hay chỉ là cảm giác “chán cơm thèm ngô” y rằng tôi sẽ lại mò ra đấy. Các món ăn vặt tưởng chừng quá đỗi quen thuộc, dân dã, bình dị bao đời ấy lại khiến cho tôi lấy lại cảm giác thèm ăn sau nhiều ngày quá nhàm chán với các món cơm nhà nấu. 

Hôm nay là một ngày như vậy. Trời đã muộn, bụng thì đói meo, tiếng “lòng” cứ réo lên từng hồi do chưa kịp ăn gì, tôi tạt vào một quán vỉa hè ven cầu nom còn nhiều chỗ trống. Chị bán hàng niềm nở từ xa

“Ăn gì thế em gái?”

“Dạ, cho em một ngô xào”.

 Chị kéo chiếc ghế nhựa thấp, trông đã cũ kỹ vui vẻ.

“Em ngồi xuống đây đợi tí nhé”.

Chị miệng nói tay làm thoăn thoắt, tay thì lấy ngô, tay thì bắc chảo. Khoảng cách ngồi giữa tôi và chị đủ gần để tôi nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt xương xương có phần khắc khổ của những người phụ nữ lao động như chị. Tuy vẻ mặt có nét tiều tụy vì sương gió nhưng ánh mắt chị dưới ánh đèn leo lét vẫn toát lên niềm tin, một sự phấn chấn.

“Ngô của em được rồi này.” 

bap_-_xao

Chị bán hàng quay sang tôi nhoẻn một nụ cười. Tôi vui vẻ đỡ lấy hộp ngô còn nóng hổi, hì hụi ăn, tận hưởng cái hương vị ngọt ngào của thứ món ăn dân dã. Chợt có một chiếc xe máy giảm tốc độ đỗ sát vào quầy bán hàng. Một anh nom còn trẻ từ từ tháo chiếc mũ bảo hiểm cả đầu ra, lắc lắc đầu mấy cái cho tóc trở về trạng thái tự do rồi quay sang hỏi chị bán hàng bằng giọng điệu tự nhiên.

“Nay có ngô luộc không chị?”.

Chắc anh này là khách quen. Tôi thầm nhủ.

“Lúc chiều có đấy nhưng bị lấy mất giờ có mỗi ngô xào thôi. Em có ăn không?”. 

Chị đáp lại với khách mà giọng nói pha lẫn sự xót xa.

Anh chàng đứng tần ngần mất mấy giây rồi tặc lưỡi “Em lại không thích ngô xào. Thôi mai em quay lại vậy.”. Nói xong anh đội mũ bảo hiểm rồi đi mất.

Chỉ bằng một đoạn hội thoại ngắn ngủi tôi vô tình nghe được nhưng trong ấy chứa đựng phần nào sự vất vả, nhọc nhằn chắt chiu từng đồng của những người bán rong vỉa hè. Chỉ với vài ba món ăn lặt vặt, vài chiếc ghế nhựa cũ kĩ nhưng lại mang trên mình gánh nặng nuôi sống cả một gia đình trong đó có những đứa con thơ. Tôi nhìn thấy những điều lo toan nhọc nhằn ấy trong ánh mắt của một người mẹ, nhưng đâu đó vẫn thấp thoáng những niềm tin về một cuộc sống tốt đẹp ở phía trước.

ganh_-_hang_-_rong

Đồ ăn đường phố Việt Nam đã được báo chí nước ngoài ca ngợi là một nét văn hóa độc đáo. Đồ ăn Việt Nam đa dạng mà cũng rất vừa miệng, dễ chiều lòng dù là những vị khách khó tính nhất. Không những thế, muốn có đồ ăn ngay cũng rất dễ dàng. Các đầu đường hay vỉa hè, chợ cóc lúc nào cũng bán đầy đủ các thức ăn vặt “quốc hồn,quốc túy” của dân tộc Việt Nam. 

Lúc tan tầm chưa kịp về nhà nấu cơm có thể tìm ngay một món nhè nhẹ nào đó mà đánh chén, hay đơn giản là lúc nào thấy buồn mồm thì cũng có đầy rẫy các món ngon lành để mà lựa chọn. Có lẽ điều này cũng chỉ dễ thấy ở những nước đang phát triển, khi đồ ăn đường phố là một nét văn hóa hay còn là công cuộc mưu sinh của không ít người dân trên vỉa hè. Những hình ảnh như thế quả thực khó thấy ở những nước phát triển, vì mọi thứ đều đã đi vào quy củ, luật lệ, muốn ăn thì phải chịu khó cuốc bộ ra siêu thị, hay cửa hàng tiện ích gần nhất mà mua. Không có chuyện cứ đi bộ vài bước là có cái ăn vặt hay những tiếng rao đêm lanh lảnh qua trước cửa nhà “ai bánh bao nào, ai bánh bao đây” xa dần rồi mất hút.

© Hà Đoàn - blogradio.vn

Xem thêm:Chúng ta là những chú chim nhỏ khao khát bầu trời tự do

Hà Đoàn

Think positively and be happy ❤

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top