Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Nếu tuổi trẻ là một ly cà phê

2020-04-28 01:27

Tác giả: Yến Chi


blogradio.vn - Nếu tuổi trẻ giống như ly Americano vào một ngày hè thì trưởng thành lại như hương vị Expresso vào một ngày mưa tầm tã.

***

Tuổi trẻ - khởi nguồn của những chuyến hành trình bất tận, những khó khăn mới và những cảm xúc kì lạ chưa từng có. Tuổi trẻ ai lại chẳng có cho mình một mối tình- loại tình cảm đẹp đẽ và đơn thuần nhất nhưng lúc kết thúc lại cũng là đau lòng nhất. Tựa như vị Americano- đắng và chua, sự tan vỡ của mối tình đầu cũng hệt như vậy. Khi trong lòng mình còn quá nhiều yêu thương mà người ta chỉ một sớm thức dậy lại chẳng còn quá nhiều tha thiết. Vì khi còn trẻ người ta không cần phải lo nghĩ quá nhiều về những thứ thuộc về cuộc đời, nên tài sản to lớn nhất của tuổi trẻ có lẽ chính là tình yêu. Và cũng vì vậy, cái khoảng khắc buông tay khiến người ta chênh vênh tột cùng, hệt như vỡ tan thành từng mảnh vậy.

Nếu tuổi trẻ giống như ly Americano vào một ngày hè thì trưởng thành lại như hương vị Expresso vào một ngày mưa tầm tã.

Đến cái độ tuổi trưởng thành, người ta sẽ có nhiều mối bận tâm hơn là một mối tình. Họ nói cái giá của trưởng thành là sự cô đơn, quả không sai. Đó là những ngày đi làm về muộn thấy chỉ bóng mình phản chiếu dưới ánh đèn đường, lặng lẽ và cô độc. Đó là khi cảm thấy mình không còn tha thiết quá một tình yêu, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vì lúc này, trong đầu đang chứa quá nhiều suy tư. Đó là lúc những cuộc vui chơi náo nhiệt mỗi cuối tuần không chút hào hứng, cảm thấy mình không còn thuộc về nơi này. Có vẻ khi đã uống nhiều Americano, Expresso dù đắng hơn, nồng hơn, cũng không còn khiến người ta cau mày. Cảm tưởng khi trưởng thành, những thứ vụn vặt hằng ngày không đủ to tát để người ta bày tỏ, có thể là không muốn, song cũng là không thể nói ra. Và đó cũng là cách mà những người trưởng thành ngoài kia ngộ nhận rằng mình vẫn rất ổn, chút chuyện đó có là gì đâu.

Cho đến một buổi chiều mưa, ngồi trong công ty với một mớ hỗn độn đủ thứ deadline, đã quá giờ làm mà vẫn chưa được về nhà, trong đầu toàn những suy tư và não nề, những cái tưởng như quá nhỏ bé đó từ khi nào lại chất chồng trong tâm trí. Đến lúc đó lại gục mặt xuống bàn mà khóc, sau đó thì lại bật cười và cảm thấy: “A! hóa ra trong mình thật thảm hại”. Đến lúc đó chỉ muốn buông bỏ tất cả để mà chạy trốn, đưa bản thân thoát khỏi chốn ồn ào náo nhiệt, đến một nơi lòng chẳng còn buồn vương. Cảm giác muốn gục ngã giống như một cú váng cuối cùng để chấm dứt mọi sự vẫy vùng của chúng ta giữa những đám dây leo đang chằng chịt quấn lấy, khiến người ta muốn buông bỏ, không còn sức lực để tiếp tục gắng gượng thêm nữa.

Nhưng đến cuối cùng, cái gục ngã ấy cũng chỉ là cảm giác, cảm giác đỉnh điểm của sự tuyệt vọng, sự cô đơn, sự tổn thương trong tâm hồn. Cuộc đời sẽ không đơn giản trao cho chúng ta một ly Cappuchino ngọt ngào mà thay vào đó là Americano hay Expresso - luôn đắng, cay và nồng. Nhưng vậy thì sao vẫn có người thích uống nó nhỉ? Đơn giản là vì sau đủ loại vị đắng nồng ấy họ tìm ra được hương thơm, vị ngon mà không phải loại cafe nào cũng có. Giống như muốn vươn tới biển thì phải đi qua sa mạc, sau cơn mưa thì mới là cầu vồng. Sau một mối tình để lại thương tích đầy mình, người ta học được cách yêu thương bản thân mình, học được cách trau chuốt mình hơn, tìm được niềm yêu thích mới trong việc vẽ vời hay tập tành nấu một món ăn. Cuối cùng mọi cảm giác đau đớn, tan vỡ không còn, rồi tâm hồn sẽ được chữa lành, trái tim sẽ lại rộng mở để đón lấy những tia nắng của hạnh phúc và tình yêu. Hóa ra cái cảm giác đổ vỡ của mối tình đầu mà mọi người thường nói lại không tệ như mình vẫn nghĩ.

Sau cái cảm giác tuyệt vọng đến úp mặt khóc trên bàn công ty là cuộc gọi từ mẹ. Mẹ bảo nếu thấy không chịu nỗi thì hãy về nhà, thế là mọi kìm nén bao lâu như vỡ òa rồi nhanh chóng tan đi hệt như bọt biển khi những cơn sóng ngoài xa vỗ vào. Đấy, dù không là Cappuchino thì Americano hay Expresso cũng có sức lôi cuốn riêng của nó, quan trọng là chúng ta chọn thưởng thức nó như thế nào. Nếu quá đắng thì hãy uống thêm với một chút đường, nếu một lúc nào đó muốn gục ngã, hãy thử xoa dịu bằng một chút ngọt ngào giản đơn, như tìm một người để tâm sự hay dành cho mình buổi sáng chủ nhật để đi dạo trong công viên. Hệt như một đứa trẻ lập tức quên đi một cú ngã đau khi được cho kẹo, mọi ưu tư phiền muộn cũng sẽ được cuốn trôi theo những áng mây trời.

Hãy nhớ nếu một ngày ta gục ngã thì buổi sớm mai nắng sẽ vẫn rực rỡ, hoa trong vườn vẫn sẽ nở và con đường ngoài kia vẫn sẽ tấp nập người.

Khi ánh mặt trời ló dạng là lúc bắt đầu của một cuộc hành trình. Vậy, bạn sẽ thưởng thức ly cafe của mình như thế nào?

© Cee - blogradio.vn

Xem thêm: Vội vã trưởng thành, vội vã cô đơn

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông

Sáo sang sông

À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em

Mẹ của em

Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!

Thương!

Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn

Bụi phấn

Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương

Mùa thu yêu thương

Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu

Con nhà giàu

Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé

Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.

back to top