Những mảnh ký ức (Phần 7)
2025-03-17 19:15
Tác giả:
Trang Hoang Thi
blogradio.vn - Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…
***
(Tiếp theo phần 6)
Những Mảnh Vụn
Càng lớn, những vụn vỡ lại càng nhiều hơn. Tôi còn nhớ những năm 96, 97 kinh tế khó khăn, nhà chẳng có gì ăn ngoài canh đậu óc. Có hôm mẹ đưa tôi 5k đi chợ dặn mua hai bữa ăn, có hôm hết tiền mẹ chỉ đủ đưa tiền mua một mớ rau muống chia hai bữa ăn… Có hôm ông anh trai lôi bạn về ăn cơm trưa, rồi ăn hết cả phần của con út, nó về không có cái ăn lại được trận khóc tơi bời. Ngày đó thi thoảng nhà hết gạo ăn phải đi vay tạm, mà mỗi lần đi vay là y như rằng có chuyện. Nhiều khi nhà chú tôi cũng hết nên mẹ bắt sang nhà hàng xóm vay, tôi sang nhưng vì xấu hổ nên người ta nói không cho vay là tôi đi thẳng về. Về nhà mẹ bắt đi nhà khác tôi nhất định không đi nữa, thế là lại ăn đòn! Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…
Và còn cái hồi anh Bấc già lụ khụ, bố tôi gọi người vào bán nó đi, tôi khóc nguyên cả tuần, gào khóc nhớ thương nó. Mất nó tôi như mất nửa thế giới vậy? Nó là người mừng rỡ khi tôi đi học về, là người lắng nghe mỗi lần tôi ấm ức, người sát cánh trông nhà cùng tôi mỗi khi bố mẹ đi làm đồng. Còn là người bảo vệ tôi mỗi khi tôi sợ ma chui xuống gầm giường ngủ, nó chính nó cũng chui xuống nằm cạnh tôi ở đó cho đến khi mẹ tìm ra tôi…
Còn Mẹ tôi, cũng có lẽ vì phải làm việc quá nhiều, vì nuôi ba đứa con ăn học nên mẹ tôi bị áp lực nặng nề, chính vì thế bà hay nổi nóng và thường xuyên đánh mắng chúng tôi. Bố lại là người hiền lành, chẳng bao giờ mẹ đánh mà bố lên tiếng bảo vệ hay khuyên ngăn cả. Có khi thay vì ăn cơm là ăn chửi. Những trận đòn roi khiến chúng tôi nên người nhưng cũng để lại những tổn thương sâu sắc. Ông nội tôi mất rồi nên chúng tôi cũng chẳng có ai bảo kê hay mách tội nữa, cứ thế lớn lên mang theo những trải nghiệm đầu đời và những vô tư trong sáng cũng dần vơi đi…
Những suy nghĩ của người lớn, con trẻ đâu có thấu, và những nghĩ suy của bọn trẻ con người lớn lại chẳng có thời gian mà hiểu, cứ thế khoảng cách thế hệ càng xa, càng khó để sẻ chia và thấu hiểu.
Còn nhiều lắm những mảnh ký ức ở đâu đó, vẫn lang thang trong trí nhớ của tôi, và của tất cả mọi người. Nó có thể sâu sắc, nhạt nhòa, có niềm vui có nỗi buồn và nó cũng là một chặng đường góp phần tạo nên chúng ta bây giờ.
Con người rồi ai cũng phải theo quy luật của tự nhiên: sinh, lão, bệnh, tử. Ông bà nội, ông bà ngoại, bác, chú đã về thế giới vĩnh hằng và sống một cuộc đời khác rồi. Họ đã sống một cuộc đời trọn vẹn ở thế giới này. Không ai có thể quay lại được quá khứ và thay đổi được nó, và cũng chẳng có ai đoán được tương lai mình sẽ như thế nào? Cuộc sống là một hành trình và mỗi khoảnh khắc sống đều đáng được trân trọng. Nên cứ trân trọng những quá khứ tốt đẹp ấy, những điều bất hạnh; những nỗi đau nên là bài học thay vì là gánh nặng trong lòng. Bởi khi ta trân quý những điều giản dị, thích nghi với những khổ đau ta mới vơi bớt được khổ hạnh và sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn. Tuổi thơ dù có như thế nào thì nó vẫn mãi là một phần trong những mảnh ký ức xa xăm trong mỗi trong ta. Hy vọng rằng mỗi đứa trẻ trong chúng ta sẽ tìm lại được những ký ức tốt đẹp, và những đứa trẻ ở hiện tại sẽ có những điều thật đáng nhớ.
(Hết)
© Trang Hoang Thi - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Sẽ Có Một Ngày Nỗi Đau Được Chữa Lành | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.