Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những mảnh ký ức (Phần 1)

2025-03-05 19:00

Tác giả: Trang Hoang Thi


blogradio.vn - Tôi xưa bé có được đi học mẫu giáo đâu, nhà trẻ với tôi chẳng có khái niệm gì cả. Chỉ biết rằng thiên đường của tôi là vườn bưởi của bà, là bể nước vôi của nhà ông nội và góc trên tầng thượng nhà tôi là nơi lý tưởng để tôi ẩn náu và hờn dỗi cả thế giới ở trên đó.

***

Thiên Đường Của Tôi

Bà ngoại trút hơi thở cuối cùng vào sáng ngày 28 tháng 10 năm 2024, đem đi những mảnh ký ức gắn bó trong những năm tháng thơ bé của tôi. Tối hôm ấy nhận được tin nhắn bà không ổn, sau giờ dạy tôi tức tốc chạy đến. Bà vẫn nhận ra tôi và còn hỏi han việc dạy học của tôi như thế nào. Nhìn người cụ đã gầy bé lại, cụ thở khó nhọc và gấp gáp, khó ở trong người và liên tục kêu mỏi, nhưng cụ vẫn minh mẫn và nhận ra con cháu.

Tất cả đều biết thời gian của cụ còn rất ít nên cố gắng động viên cụ, cứ thế đến nửa đêm cụ ra đi mãi mãi…

Nhà bà ngoại cách nhà tôi không xa lắm, qua một cái ao, sát chợ và ngay sau đình làng. Đầu lối vào có cây mít, phía trong là cả cái sân to mà cảm tưởng cả tuổi thơ của tôi chạy mãi không hết. Ngay phía sau là vườn bưởi của bà, nơi bí mật để tôi trốn ngủ trưa đến đánh đu trên cành bưởi, nằm mơ màng trong những vần thơ và khát khao được thấy bà tiên, thấy tiếng chim hót và rồi lại say sưa trên những cành bưởi.

Phía trong bà nuôi cả một đàn lợn béo núc, theo lời bà kể ngày xưa những năm tháng chiến tranh bà nuôi cả đàn lợn dưới hầm, vì nghèo nên lợn hay trâu bò nuôi còn quý ngang sinh mạng con người. Năm 1972 giặc Mỹ leo thang miền Bắc, chúng nó bỏ bom xới tung cả làng, vì bộ đội và viện quân Y 103 đóng quân ở trường học cũ của chúng tôi.

Mẹ tôi bảo, bà nhất quyết không đi sơ tán mà ở lại còn chăm đàn lợn, xong phải di tản các cậu và dì nên bà gánh các con đi di tản rồi lại một mình quay lại trông nhà.

Bà ngoại tôi có làn da trắng hồng và rất mướt, thế hệ của bà đâu có dùng mỹ phẩm, quanh năm chăn nuôi rồi đi bán rong từ chợ ta gần nhà rồi rong ruổi gánh rau lên khắp phố trên thị xã. Vậy mà mưa nắng đâu làm phai đi nét đẹp ấy. Mấy đứa cháu gái chả đứa nào được thừa hưởng cái nước da đẹp tuyệt đấy của bà.

Tôi nhớ cái hồi mẹ tôi ốm phải đi viện, bà lên ngủ với hai đứa chúng tôi để bố tôi lên viện chăm mẹ. Đang ngủ mà tôi phải tỉnh dậy vì tiếng gì lạ lắm. Tôi ngẩng đầu lên tìm kiếm và gọi bà; “Bà ơi, bà ơi, có tiếng gì ý?” bà tôi đang ngủ lấy tay xua xua: “Ngủ đi, bà ngáy đấy!” Thế là tôi cười sằng sặc, vì lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người ngủ rồi mà vẫn nói lại còn cả tiếng “ngáy” của con người nữa…

Tôi xưa bé có được đi học mẫu giáo đâu, nhà trẻ với tôi chẳng có khái niệm gì cả. Chỉ biết rằng thiên đường của tôi là vườn bưởi của bà, là bể nước vôi của nhà ông nội và góc trên tầng thượng nhà tôi là nơi lý tưởng để tôi ẩn náu và hờn dỗi cả thế giới ở trên đó.

Sáng tôi tha thẩn ở nhà, lúc sau chỉ cần bố mẹ tôi làm không để ý là tôi vút chạy qua, lao đi chơi, hôm nào bị bắt thì tôi lại bật tường sau nhà trốn đi chơi tiếp, cứ theo bước chân tôi lại mò đến nhà ông bà ngoại.

Ông tôi là cựu chiến binh chiến đấu ở chiến trường miền Nam, những chuyện chiến tranh được ông kể lại làm chúng tôi tò mò lắm, và tôi nghĩ tình yêu đất nước cũng được hình thành ở thế hệ chúng tôi đơn giản như thế. Những thế hệ cha ông trực tiếp chiến đấu và với những bài học thực tiễn, họ truyền lửa lại cho thế hệ tiếp theo hình dung rõ ràng hơn về cách họ chiến đấu và bảo vệ những người thân yêu và mảnh đất quê hương của họ như thế nào?

Những chuyện ông kể về đồng đội hy sinh như thế nào, những cách mà quân ta chiến đấu, hy sinh và mất mát ra sao, hay những lần quân mỹ giải chất độc Da cam làm quân ta khổ sở như thế nào? Mỗi câu chuyện của ông kể lại dấy lên sự căm phẫn và niềm tự hào dân tộc trong mỗi chúng tôi, như thể nếu đất nước cần, chúng tôi sẽ sẵn sàng đi chiến đấu để bảo vệ tổ quốc.

Cả tuổi thơ tôi chỉ chạy tới chạy lui với đám bạn, mải miết với những trò chơi không đầu không cuối, không biết trời nắng hay mưa, suốt ngày tưởng tượng bầu trời ngày xưa toàn đen trắng như trong tivi, còn bây giờ bầu trời nó có nhiều màu hơn thì phải?

Tuổi thơ là một điều gì đó khiến người ta sẽ nhớ mãi, đôi lúc phải hoang hoải đi tìm để chữa lành những đớn đau và tổn thương mà hiện tại đang phải đối mặt. Và tôi cũng tin rằng những mảnh ký ức tươi đẹp hay vụn vỡ ấy mãi mãi nằm trong một nơi nào đó ở tâm trí và sâu thẳm trái tim của mỗi chúng ta. Những mảnh ký ức ấy nó không theo một trình tự thời gian nào cả, xáo trộn và lẫn lộn ở quá khứ, đôi lúc xuất hiện rõ nét, đôi lúc lại mờ ảo bất giác xuất hiện qua lời kể của ai đó hay một bức ảnh được tìm thấy một cách tình cờ.

Tôi thấy mình thật may mắn vì được sống trong sự trong trẻo của một tuổi thơ đúng nghĩa, không phải vật lộn với bất kỳ điều gì, chỉ lo đối phó với những điều thật ngớ ngẩn như: làm thế nào trường bị cháy và tôi không phải đến lớp, vì tôi cực kỳ sợ học Toán, nó khiến tôi khổ sở với những con số và những dạng toán đố có làm lại bao nhiêu lần tôi cũng không nhớ cách giải;  hay làm như thế nào bật tường trốn nhà đi chơi, cùng lắm là làm thế nào để bị đòn roi ít nhất. Chứ chuyện học hành mãi đến khi tôi học lớp 5 mới biết thi cử hay kiểm tra là gì? Chứ chả bao giờ đi học thêm, bài tập thì sát giờ học mới chạy sang nhà chị hàng xóm nhờ, và bị ở lại cũng dăm ba lần vì tội điểm kém hay không hoàn thành bài tập về nhà.

 

(Còn tiếp)

 

© Trang Hoang Thi  - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Có Trưởng Thành Nào Không Trải Qua Đau Thương | Blog Radio

Trang Hoang Thi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

back to top