Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cô chó Ngáo nhà tôi

2025-02-25 17:55

Tác giả: BabyMon


blogradio.vn - Tôi hay ngồi bên nó vuốt ve, tâm sự với nó những nỗi buồn trong lòng mà chẳng thể tâm sự cùng ai. Nó dường như nghe rất chăm chú, dường như không, nhưng đôi mắt luôn nhìn về phía tôi như muốn an ủi.

***

Trong mắt tôi, Ngáo là một cô chó đáng yêu và ấm áp. Mỗi khi nhìn tôi, trong mắt cô chó ấy luôn hiện lên một vẻ trìu mến yêu thương. Nó dường như rất muốn nói với tôi rằng: "Chị gái à, em rất tin tưởng chị đó".

Thực ra, lúc ban đầu, tôi và nó không thân thiết đến vậy. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vẫn tiếp tục ở lại thành phố làm việc liên tục mấy năm, rất ít khi có dịp về nhà. Bởi thế cho nên, khi Ngáo được mang về nhà nuôi, nó không hề biết mặt tôi. Cũng chính vì thế, mà mỗi khi tôi có mặt ở nhà, nó nhìn thấy tôi lúc nào là lại sủa lên lúc đó. Nó cứ đứng ở trong chuồng, nhìn về phía tôi mà sủa không ngừng nghỉ, đến nỗi mà, có lúc bực không chịu được làm tôi phải chĩa mỏ về phía nó mà mắng: "Con quể này, mày có im đi được một chút không hả". Ấy thế mà, tôi vừa quay đi là nó lại sủa ầm lên...

Qua mấy năm, khi tôi nghỉ việc về nhà chữa lành, thì mối quan hệ giữa tôi và nó có nhiều thay đổi. Những ngày đầu tiên, nó vẫn là sủa tôi như trước, nhưng có vẻ cũng dần nhớ ra bà chị này mình có gặp trong mấy dịp Tết rồi, nên cũng không thèm sủa nữa. Tôi còn nhớ như in, cái buổi trưa mà tôi và nó trở nên rất thuận mắt nhau. Khi mà cả nhà tôi đang say giấc ngủ trưa, thì trước hiên nhà, một con chó lông xám đang miệt mài gặm mấy quả bơ nước vừa chín tới. Nó cố gắng dùng miệng mình bóc vỏ bơ, chúi cái mỏ vô cắn lấy một miếng thịt bơ rồi ăn ngon lành. Cái dáng vẻ say mê ăn uống của nó làm tôi thích thú, làm sao một con chó lại cũng thích bơ nhỉ. Cơ mà cái dáng vẻ ăn bơ của nó thật là làm tôi khoái chí! Thế là, tôi nhặt lấy mấy quả bơ chín bên dưới gốc cây bơ cạnh bên nhà, từng quả từng quả bóc vỏ bỏ hạt, rồi đút vào mồm nó hết miếng này đến miếng khác. Đúng thật là một con chó si mê ăn uống, nó ăn được cả bốn đến năm quả bơ mới dừng! Từ ngày đó trở đi, hầu như ngày nào tôi cũng bóc bơ cho nó ăn đến hết mùa, nhưng vì cũng sợ chó ăn bơ nhiều không tốt, nên cũng chỉ dám cho nó ăn một đến hai quả rồi thôi. Nhìn cái kiểu thòm thèm, đôi mắt mong chờ muốn được ăn thêm bơ của nó mà tôi chỉ biết nhe răng cười, không nhịn được mà đưa tay vuốt ve đầu nó.

Nhà tôi có trồng được mấy cây sầu riêng ở giữa vườn, đến mùa quả bởi vì sóc phá nhiều quá nên đành làm một cái lều tạm gần đó cho nó và mấy đứa nữa ở đó trông chừng tạm mấy tuần. Ngày nào tôi cũng đem cơm ra cho bọn nó ăn rồi ngồi đó trông chừng. Nó là một con chó không kén ăn, nên lần nào cũng ăn hết phần cơm của mình, cộng thêm thích chạy nhảy nên thân hình rất săn chắc. Tôi hay ngồi bên nó vuốt ve, tâm sự với nó những nỗi buồn trong lòng mà chẳng thể tâm sự cùng ai. Nó dường như nghe rất chăm chú, dường như không, nhưng đôi mắt luôn nhìn về phía tôi như muốn an ủi. Đôi mắt đen láy, long lanh, cái mõm thuôn dài, bộ lông xám nhẹ mượt mà với một mảng lông trắng trước cổ trông thật quyến rũ làm sao! Những lúc như thế, tôi thường lấy tay ôm cổ nó một lúc lâu, như những người bạn lâu ngày không gặp. Nó cũng rất hợp tác để tôi ôm nó như thế, hoặc là, nó cũng thích cái cảm giác được tôi ôm như vậy.

Tôi cầm lấy cái chân của nó mà sờ, đệm thịt thật là dày. Thảo nào, nó thích chạy nhảy như vậy! Lí do mà nó được gọi là Ngáo cũng vì cái kiểu chạy nhảy của nó mà ra. Mỗi khi được thả ra khỏi chuồng, nó liền một mạch chạy từ sân nhà lên đỉnh đồi, rồi lại từ đỉnh đồi chạy xuống gần khe suối, sau đó tiếp tục chạy sang ngang rồi lại vòng ngược lại, cứ như đang có chiếc mô tơ gắn ở đít thúc nó chạy đi vậy. Gương mặt nghịch ngợm, miệng thở hổn hển, lưỡi đưa sang một bên, đuôi vẫy liên tục, thân mình săn chắc cùng với mấy cái chân dài vừa chạy vừa ngúng nguẩy, một lúc lại đột ngột rẽ hướng, trông vừa buồn cười, mà cũng vừa ngổ ngáo chả kém mấy chú Husky hàng real là mấy!

Nhờ có những lần đưa cơm, những lần ôm ấp vuốt ve, tâm sự với cô chó Ngáo mà tôi đã dần trở nên vui vẻ hơn, những chuyện buồn trước đây cũng vơi bớt dần. Ngáo vừa là một cô chó tinh nghịch, đồng thời cũng là một cô chó hiểu chuyện. Nó luôn vui tươi với cuộc đời làm chó của nó, nhưng cũng rất ngoan ngoãn, nhẹ nhàng khi ở bên người chủ nhỏ là tôi. Nhờ có mùa trái cây năm ấy, tôi và cô chó xinh đẹp Mỹ Ngáo đã trở thành những người bạn của nhau. Mong rằng Mỹ Ngáo sẽ luôn luôn sống vui vẻ hạnh phúc, và tôi cũng vậy!

© BabyMon - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Những Năm Tháng Tuổi Trẻ, Chúng Ta Đã Đánh Mất Nhau | Phần 1 | Radio Tình Yêu

 
 
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top