Những mảnh ký ức (Phần 5)
2025-03-13 18:00
Tác giả:
Trang Hoang Thi
blogradio.vn - Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.
***
(Tiếp theo phần 4)
Mùa Hè Sôi Động
Mỗi dịp Tết về chúng tôi lại theo chân bố mẹ đến nhà ông bà chúc Tết mọi người bên ngoại và các nhà họ hàng gần quán phở đấy, và cứ mỗi lần đi qua tôi vẫn cảm nhận rõ ràng được mùi của bát phở nóng hôi hổi.
Rồi mỗi một mùa Hè qua, cái nóng bức ngột ngạt ít kéo níu tôi ở lại đấy hơn, bởi ở nhà còn có cả một băng đảng với hàng trăm kế hoạch đang chờ chúng tôi khám phá và thực hiện…
Bọn tôi sinh ra trong một làng nghề truyền thống, cuộc sống khá bận bịu và vất vả. Đứa nào cũng đầu tắt mặt tối những lúc mất điện thì phải quay bễ, rồi có khi đàn dao, hay lớn hơn một chút thì sát dao như một người thợ cơ khí chính hiệu vậy. Còn mấy cái việc lợn gà cơm cháo ư? Chuyện nhỏ, đứa nào chả phải dậy từ 5h -5h30 sáng đi cướp rau lợn, hôm nào dậy trễ lại vác rổ ra ao mà vớt bèo nấu cám đủ bữa cho lợn ăn.
Tôi vốn chậm chạp nên cái việc không mua đủ là chuyện rất thường rồi.
Ông anh tôi chiều lại cùng tôi và đứa em nhỏ tha nhau ra ao nhà ông nội, hay ra ao của hợp tác mà vớt bèo, có lần ngã tý chết, may mà ông ý biết bơi vớt được lên. Nghĩ thấy ngày xưa ao hồ nhiều, mà các cụ bận làm chả mấy khi để ý các con. Đa phần đứa lớn trông đứa bé, rồi tự dạy nhau các kỹ năng sống mà sau này mới thấy nó đáng giá cỡ nào.
Trong xóm, nhà nào cũng có trẻ con. Nhà ít cũng 2, nhà nào nhiều thì 3,4 đứa. Những đứa nhít ôi như bọn tôi tụ tập lại thành một nhóm chuyên bám đít các anh lớn chơi đủ các trò, rồi được các anh tha lôi đi phá làng phá xóm với những chiến tích vang dội là: những trận đòn nhừ tử khi bị mách tội, gọi nhà. Có khi lại cả bị treo lên cây, trói tay lại vì phá ruộng, phá vườn. Hay dại hơn là trêu chó bị nó đuổi chạy tóe khói không kịp là ăn đợp bầm mông, rách chân. Tôi ít nhất cũng bị 3 lần chó cắn rồi mà cũng không chừa. Nhớ nhất có lần xui con Ngân trọc vành mồm con chó vàng để “tao đánh răng cho nó”. Kết quả nó bị ba răng vào tay khóc toáng loạn, còn tôi chí ý chắc cũng 10 roi quắn đít vì tội nghịch ngu. Ấy vậy mà cũng chẳng biết sợ chó là gì, thậm chí lớn lại cực kỳ yêu chúng nó, tham gia rất nhiều hội bảo trợ, cứu trợ và ủng hộ hàng tháng.
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.
Có năm chúng tôi hò nhau dọn nguyên cả một bãi rác giữa xóm. Đứa cuốc đất, đứa nhặt rác, đứa đi gom rác, rồi làm luống đất, rau lợn bớt lại đem trồng thành một luống rau. Hoa mười giờ thì ra trạm y tế, ủy ban xã ăn trộm đem về trồng thành một luống to. Khoai lang trưa chạy ra đồng giật tạm vài rổ về cắm cũng thành một dãy dài. Hàng ngày, chiều đến là thi nhau múc nước ở ao ra tưới nhiệt tình. Chỉ sau độ 2 tuần, bọn nhỏ chúng tôi đã biến cái bãi rác đó thành một vườn hoa rực rỡ, cứ 9-10 giờ sáng là hoa mười giờ, hoa tám giờ tranh nhau khoe sắc.
Còn đám chúng tôi lại tranh thủ giờ ngủ trưa ra bụi tre cạnh đó, lăn lê bò toài với những trò chơi đánh bi, xương cầy, đánh chuyền, đuổi bắt, đứa cười, đứa khóc, với những câu chuyện tầm phào cứ râm ran cả xóm, cho đến bao giờ bị cụ Đạm nhà đối diện cầm gậy đuổi về mới tan.
Đấy có mùa hè nó trôi qua êm đềm vậy, nhưng lại có những mùa hè đậm chất thương mại hơn.
Hồi đó, tôi không nhớ ai là người đầu têu đào sắt vụn ở cái bãi rác đấy. Nhưng chiều nào, bọn con nít tụi tôi cũng chia theo nhóm đi theo các anh lớn để quạt mát cho các anh, và thu gom sắt vụn cho vào bao tải. Ông anh cả nhà tôi còn đào thành một cái hầm cơ. nghĩa là cả người tôi có thể chui vào đấy, trưa nắng thế chui vào lại mát lịm. Có khi chiều bọn chó cỏ hàng xóm thi nhau chui vào đó nằm nữa.
Hồi đó, mẹ tôi bảo những năm chiến tranh, cả làng bị giặc Mỹ bỏ bom, người chết nhiều, với nhà sập nhiều nên sắt vụn bị độn dưới đất rất nhiều. Cái năm tôi còn ẵm ngửa, ông anh trai tôi đào được đầu đạn đem ra đập để lấy vỏ, tý thì cả 2 anh em chết. Mẹ tôi bảo đang làm nghe thấy “Uỳnh!” một cái, cả xóm chạy ra thì khói nghi ngút, mùi thuốc nổ nồng nặc. 2 anh em tôi, cụ Đạm bị hất văng ra, tôi khóc tím tái, còn ông anh tôi chân tay be bét máu. Bố tôi bế tốc ra trạm xá cấp cứu. Thật may mắn là cả 2 anh em tôi và cụ Đạm không sao cả! Tôi vẫn sống đến bây giờ, và ông anh tôi hiện đang béo sục nằm lướt điện thoại và quát con nhem nhẻm.
Lại tiếp tục vụ đào sắt vụn ở bãi rác. Chính vì đào được rất nhiều, và tiền sắt vụn kiếm được là không ít, nên đương nhiên sẽ có những mâu thuẫn. Con Ngân trọc và tụi thằng Hùng giàng gà đánh nhau để tranh sắt vụn mà các anh đào xong vứt lên. Còn thằng Thọ đen ăn cả cái cán thuổng vào mặt vì le te lao vào cướp. Tôi thì dẫm phải đinh gỉ, về còn thêm trận đòn của mẹ. Hơn nữa, cái ao rác đấy lại là đất của nhà cụ giàu nhất xóm, nên việc đào bới lung tung đã bị cụ ra cấm đào bới. Vậy là xong một vụ thương mại của một mùa Hè đầy biến động.
Sau vụ đấy, bọn tôi lại làm lều bán hàng giữa bãi rác, khách hàng là các cô chú trong xóm, có khi ế quá ấn dúi cho mấy anh chó cỏ trong xóm, và bắt chủ nhân trả tiền với lý do: “chúng nó ra cướp của bọn cháu”. Thật đáng thương cho bọn nó!
(Còn tiếp)
© Trang Hoang Thi - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hãy Một Lần Dũng Cảm Nói Lời Yêu | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

Định kiến và tình yêu
Định kiến là thứ như con dao hai lưỡi. Nó không chỉ làm tổn thương những người yêu thương nhau, mà còn giam cầm họ trong những chiếc lồng vô hình.