Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết để chữa lành

2025-01-16 20:10

Tác giả: Thụy Nguyễn


blogradio.vn - Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

***

Trong cuộc sống đầy thách thức, những người hướng nội như tôi thường phải đối mặt với những nỗi sợ hãi mà người khác có thể không hiểu rõ. Đó có thể là nỗi sợ hãi trước sự đánh giá của người khác, nỗi sợ hãi trước sự lạc lõng trong đám đông, hoặc đơn giản chỉ là nỗi sợ hãi trước những thay đổi lớn trong cuộc sống.

Trải qua nhiều biến cố cuộc sống, con người ta như là một chiếc lá cuối cùng trên cành cây, run rẩy giữa gió. Đôi khi, gió mạnh đủ để làm rơi rụng chúng, và đôi khi, chúng vẫn kiên cường giữ lấy đỉnh cành. Đó chính là cảm xúc của tôi, một sự hỗn độn tinh tế giữa sức mạnh và sự yếu đuối.

Khi nhìn lại bản thân vào cuối năm 2024, tôi không thể không nhận ra mình đã thay đổi nhiều đến mức khó có thể nhận ra người "tôi" của vài năm trước. Một người hơn 30 tuổi, luôn sống trong cái bóng của chính mình, tìm mọi cách né tránh sự chú ý và luôn cảm thấy có điều gì đó thiếu sót trong cuộc sống. Tôi đã từng nghĩ rằng mình không thể thay đổi được, rằng mình mãi sẽ chỉ là người như thế – khép kín và không đủ mạnh mẽ để đối diện với thế giới ngoài kia.

Nhưng bản thân tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất là đối diện với những nỗi sợ hãi. Thử thách đối diện với nỗi sợ hãi không chỉ là vượt qua chúng mà còn là hành trình để hiểu rõ hơn về bản thân. Trong cuộc sống thường nhật tôi thường có xu hướng tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng, và việc bước ra khỏi "khu vực an toàn" đó có thể là một thử thách lớn đối với tôi.

Ở đây, tôi cho rằng nỗi sợ hãi không phải là một thứ gì đó cần phải đánh bại, mà là một người bạn cần hiểu và chấp nhận. Thử thách không chỉ là việc đối mặt với nó mà còn là việc chấp nhận nó là một phần của bản thân. Khi đối mặt với nỗi sợ hãi, tôi có thể tận dụng sức mạnh của sự tĩnh lặng và sự tập trung để tìm kiếm giải pháp. Đó là khám phá sâu bên trong tâm trí mình và tìm ra những nguồn động viên và sức mạnh nằm ẩn sau những nỗi sợ hãi ấy.

Nhưng có một điều mà tôi không ngờ tới, đó là viết – thứ mà tôi chỉ coi là sở thích cá nhân – lại trở thành chiếc cầu nối giữa tôi và chính bản thân mình. Viết đã không chỉ giúp tôi xả đi những suy nghĩ nặng nề trong lòng, mà còn là cách tôi tự chữa lành mỗi khi vết thương tinh thần trở nên quá sâu. “Viết”như mở ra những trang tình cảm mới, kể lên câu chuyện của chính cuộc đời tôi qua những dòng chữ. Đôi khi, những trang sách đó ghi chép về những đau thương, nhưng cũng có những trang đầy ắp niềm vui. Tôi nhận ra rằng cảm xúc là ngọn đèn dẫn lối, làm cho mỗi bước đi trở nên ý nghĩa hơn. Tôi viết không phải vì muốn trở thành "nhà", mà chỉ muốn trải lòng với cảm xúc thường ngày, với những xáo trộn buồn vui trong cuộc đời mình. 

Mỗi ngày, tôi dành thời gian cho viết. Đó là khoảng lặng trong một ngày bận rộn, khi mà tôi có thể tạm gác lại những lo toan, những kỳ vọng và chỉ đơn giản là đắm chìm vào từng câu chữ. Tôi bắt đầu từ những suy nghĩ vụn vặt, rồi dần dần nó trở thành một thói quen. Thỉnh thoảng, tôi không viết vì muốn chia sẻ với ai đó, mà chỉ để tự tìm thấy sự yên bình trong chính bản thân mình. Viết đã trở thành phương tiện để tôi khám phá những góc khuất trong tâm hồn, để hiểu rõ mình hơn, để dũng cảm đối diện với những cảm xúc mà tôi thường xuyên né tránh.

Những năm trước, tôi thường sợ hãi khi nghĩ đến việc chia sẻ cảm xúc với người khác. Tôi nghĩ mình không đủ quan trọng để người khác quan tâm, và có lẽ, đôi khi, tôi sợ sẽ bị từ chối, bị đánh giá. Nhưng giờ đây, viết giúp tôi vượt qua điều đó. Những câu chữ là nơi tôi được tự do thể hiện bản thân, không cần phải che giấu, không cần phải sợ hãi. Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

Một trong những thay đổi lớn nhất là tôi học cách chấp nhận bản thân hơn. Tôi đã không còn đánh giá mình quá khắt khe như trước. Tôi hiểu rằng không phải lúc nào cũng có thể hoàn hảo, và đó không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng là tôi đã dám đối diện với chính mình, dám thay đổi và dám thử những điều mới mẻ.

Năm 2024, tôi không còn sợ hãi trước những thử thách nữa. Tôi nhận ra rằng mỗi thất bại, mỗi khó khăn đều là cơ hội để tôi trưởng thành. “Viết” không chỉ giúp tôi chia sẻ những cảm xúc khó tả mà còn là cách tôi tự nhắc nhở bản thân rằng: "Mình có thể làm được." Tôi biết rằng, với những trang viết này, tôi có thể giữ lại những khoảnh khắc, những cảm xúc quý giá mà cuộc sống đôi khi khiến ta lỡ mất. Và quan trọng hơn, tôi đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn mình, dù thế giới bên ngoài vẫn luôn ồn ào và đầy thử thách.

Đôi khi tôi nghĩ, nếu không có việc viết lách, có lẽ tôi vẫn là người sống trong những suy nghĩ lộn xộn, không thể tách biệt mình khỏi những lo âu vô hình. Nhưng nhờ vào việc lắng nghe chính mình qua từng câu chữ, tôi đã thay đổi. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, và nhất là, tôi bắt đầu yêu thương bản thân mình theo cách mà tôi chưa bao giờ làm trước đây.

Tôi của năm 2024 không còn là người thu mình lại, sợ hãi đối diện với thế giới. Tôi đã tìm ra con đường để chữa lành cho chính mình, và con đường đó chính là việc tìm thấy tiếng nói trong tâm hồn qua từng dòng chữ. Những thay đổi này, dù nhỏ bé, nhưng đủ để tôi cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong cuộc sống của mình. Và tôi tin rằng, việc thay đổi là một hành trình không có điểm dừng.

Cuộc sống của mỗi người sẽ trở nên phong phú và ý nghĩa hơn khi họ dám đối mặt với những nỗi sợ hãi và từ đó, họ có thể khám phá ra những khả năng và tiềm năng đặc biệt mà họ có thể chưa từng nhận thức. Thử thách đối mặt với nỗi sợ hãi là một hành trình và đôi khi, điều quan trọng nhất không phải là đi đến đâu mà là chính hành trình đó.

© Thụy Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tình Yêu Đẹp Đẽ Nhất Thế Gian Là Tự Yêu Lấy Chính Mình Radio Chữa Lành

Thụy Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người có 4 thói quen này ngày càng trẻ trung, quyến rũ bất chấp tuổi tác

Người có 4 thói quen này ngày càng trẻ trung, quyến rũ bất chấp tuổi tác

Một người phụ nữ có thể rũ bỏ sự nông nổi và non nớt theo thời gian, vẻ đẹp cuối cùng mà cô ấy sở hữu thường không thể tách rời những thói quen tốt dưới đây, giúp cô ấy thực sự trở thành một người phụ nữ đẹp cả trong lẫn ngoài.

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả

Sự tự chăm sóc chân nằm chính trong những hành động đơn giản, những khoảnh khắc ý thức mà chúng ta tự nguyện dành cho mình. Dưới đây là 9 cách tự chăm sóc hàng ngày hoàn toàn miễn phí nhưng mang lại lợi ích sâu sắc cho sức khỏe tinh thần của bạn.

Một kẻ si tình

Một kẻ si tình

Sợ một ngày người quên đi mất phía sau vẫn có một kẻ yêu thương người vô điều kiện, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ đợi chờ, chờ ngày người trở về, ta lại yêu như ngày xưa ấy.

Đất mẹ Cẩm Khê

Đất mẹ Cẩm Khê

Con trở về thăm đất mẹ Cẩm Khê Một miền quê êm đềm như cổ tích Nghe ai hát những lời ru tha thiết Như thuở nào mẹ ru giữa chiều quê

Đêm lặng của những linh hồn thức

Đêm lặng của những linh hồn thức

Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

Quên đi tình đầu

Quên đi tình đầu

Bao nhiêu cố gắng, sự mệt mỏi và nỗi cô đơn của em nơi xứ người chẳng là gì với anh cả. Nhiều người vẫn bảo em thật khờ dại khi làm tất cả và hi sinh cho anh quá nhiều.

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi

Em bảo rằng em nghèo lắm đó nghe Nghèo cả một đời chẳng có gì để lại Chỉ có chút tình còn vương mang ở lại Tặng lại cho người làm quà cưới ngày mai

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công

Sự kết hợp giữa hạnh phúc và thành công không đến một cách tình cờ mà được xây dựng từ những thói quen hàng ngày có chủ ý.

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa

Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?

Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.

back to top