Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những mảnh ký ức (Phần 3)

2025-03-09 16:05

Tác giả: Trang Hoang Thi


blogradio.vn - Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

***

(Tiếp theo phần 2)

 

Ăn Chực

Tôi vẫn thường hay kể những câu chuyện xưa bé, những ước mơ giải cứu thế giới hay những suy nghĩ cực kỳ ngớ ngẩn của tôi với bọn trẻ con học sinh của tôi. Nhiều đứa cũng chia sẻ lại những  câu chuyện của bọn chúng nó. Và tự chúng tôi tìm thấy những điểm chung và riêng của thế hệ mình, và điều khác biệt đấy thật thú vị biết bao. Còn bạn bè tôi mỗi lần chia sẻ lại, chúng lại kêu lên: “Lại ăn mày quá khứ rồi”? Thì tôi lại nhớ ngay đến vụ đi ăn chực. Mà đến bây giờ tôi vẫn thấy bọn trẻ con vẫn thích việc này.

Ngày vẫn còn hợp tác xã, mỗi năm đi cấy gặt là bố mẹ tôi lại lên giúp ông bà ngoại, và đương nhiên chúng tôi còn nhỏ nên chỉ chơi, chờ ông bà hay bố mẹ đổ thóc ra là bới tìm cào cào châu chấu hay những con sâu lúa béo mầm. Xong chiều đến bà tôi sẽ nấu cơm bếp củi bằng nồi gang và sẽ có cháy. Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

Có lẽ vì ăn chực nó bao giờ cũng ngon hơn cơm nhà nên nhiều khi ăn hết cả cơm của ông bà nên bố tôi ngại, bố bảo: “Hộ được ông bà 1 ngày công mà bọn này nó ăn thủng nồi trôi rế nhà ông bà”.

Rồi những lần sau khi anh tôi lớn hơn phải đi phụ bố mẹ những ngày mùa, tôi phải ở nhà trông thóc lúa với anh chó Bấc, còn đứa em thì tôi cũng chả biết nó ở xó nào, chỉ mang máng nhớ tôi phải nấu cơm bếp rơm, rồi trông thóc. Có hôm vừa buồn vừa sợ tôi tự dưng khóc tướng lên, thím tôi đi làm đồng về tạt qua thấy thế mới hỏi: “Ai trêu?” Tôi cũng vô tư đổ lỗi cho bất kỳ một cái tên nào xuất hiện trong đầu của tôi, ví dụ con nhà ông Đắc củ, mặc dù chúng nó chả làm gì tôi, và chắc chúng nó cũng chả bao giờ thèm chơi với tôi.

Rồi khi gặt xong, tôi lại lôi con em vào chơi nhà chú với hai đứa em và mấy đứa con gái trong xóm nhỏ. Nhà chú cứ mỗi lần gặt xong người ta hay cho vịt thả đồng ăn thóc mót, chú lại mua về cho bọn trẻ con nhà chú ăn, vậy là tôi cũng ở lỳ đấy chờ giờ cơm còn ăn chực. Có hôm mẹ tôi gọi nhưng vì chưa được ăn nên tôi núp sau cánh cửa, mặc sức mẹ gọi như thế nào cũng không ra, bao giờ xin được cho một miếng, chúng tôi mới theo mẹ về ăn cơm, có khi xin cái chân vịt để gặm. Rồi về, mẹ dặn lên dặn xuống có hôm còn vừa cầm roi, vừa chửi cho một trận rằng là: “Là con gái phải biết ý. Thấy nhà ai dọn cơm phải đi về.” Được cái tôi và con em chỉ ăn chực nhà ông bà ngoại và nhà chú tôi chứ hàng xóm có mời gãy lưỡi chúng tôi cũng không ăn. Chỉ sơ hở là cả lũ chúng tôi rủ nhau đi ăn trộm, phá làng phá xóm theo chân các anh lớn tung hoành khắp nơi moi móc những thứ có thể ăn được và coi đó là chiến tích của mình.

 

(Còn tiếp)

 

© Trang Hoang Thi  - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thích Thầm Anh Đủ Rồi, Em Đi Tìm Hạnh Phúc Thôi | Radio Tình Yêu

Trang Hoang Thi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

back to top