Nhà mình đã không còn chiếc Ăng-ten trời cũ kỹ
2017-09-05 01:17
Tác giả:
Nếu bỗng nhiên chú mèo máy Doraemon xuất hiện và cho tôi một món bảo bối thần kỳ, chắc chắn tôi sẽ chọn cánh cửa thời gian, mang tôi về lại đúng khoảnh khắc ấy, về lại giây phút chưa có những vết nứt tình cảm, về lại giờ khắc bố con tôi vẫn vui vẻ cười nói với nhau. Và có lẽ, khoảnh khắc ấy giờ chỉ còn lại trong mùa nhớ, trong hồi ức của một đứa con xa nhà.
Ngày xưa, thời vẫn chưa có tivi màn hình phẳng, nhà nào phải khá giả lắm mới có được cái tivi bắt sóng bằng ăng-ten trời. Nhà tôi không giàu nhưng bố tôi nghiện bóng đá, nhiều năm tích góp cũng mua được một cái tivi 21 inch đặt ở phòng khách nhà dưới. Cái ang-ten trời đặt vắt vẻo trên sân thượng, cạnh mái ngói màu đỏ sẫm phủ một lớp rêu xanh. Hồi nhỏ, lúc tivi bắt sóng yếu, phải chạy lên sân thượng xoay ăng-ten.
Bố hỏi: "Được chưa?"
Con: "Quay sang tí nữa chứ còn nhiễu sóng lắm!"
Bây giờ, hết được vậy rồi, bố nhỉ?
Nhớ mùa World Cup năm ấy, để tránh chuyện cánh đàn ông nhậu nhẹt bóng đá gây rối làng rối xóm, cha xứ xóm đạo tôi đặc cách mở màn hình máy chiếu cho xem bóng đá ngay tại sảnh trường giáo lý xứ. Lại còn phục vụ đồ ăn, nước uống nữa. Thế là 2h sáng, cả xóm rủ nhau tụ tập lên nhà thờ xem World Cup hết, chị lớn chị bé trong nhà tôi cũng không ngoại lệ. Chỉ còn mình tôi với bố một mình ở nhà xem World Cup với cái TiVi 21 inch bé nhỏ, thi thoảng lại xẹt xẹt vài cái, màn hình nhiễu sóng mờ mờ ảo ảo. Có khi chẳng còn trông thấy người lẫn bóng. Nếu không có chú bình luận viên chắc hai bố con tôi còn nhầm lẫn đủ thứ, rằng cầu thủ đang giữ bóng là thành viên đội tôi cổ vũ hay là đội của bố, hay cái chú đang la hét kia là cầu thủ hay trọng tài. Những lúc như thế, bố tôi lại leo lên sân thượng, xoay xoay chỉnh chỉnh cái ăng-ten trời, thỉnh thoảng lại nói vọng xuống: “Được chưa?”. Tôi ngồi chực trước cái tivi, vì lí do đang đến đoạn gay cấn, thời khắc “ông chú” tôi yêu thích đang giành bóng trên sân cỏ nên nghe tiếng của bố, lại ậm ờ nói vọng lên: “Dạ! Chưa được ạ!”. Cầu thủ đá quá hay, khiến con nhỏ chỉ biết dán mắt vào màn hình theo dõi, mặc kệ ông bố đang loay hoay trên sân thượng. Đoạn hội thoại đó cứ lặp đi lặp lại cho tới khi bố tôi sốt ruột quá. Lại nghe tiếng hò hét từ nhà thờ vọng lại, nên lật đật chạy xuống xem tiếp.
Thấy màn hình đã trong hơn một chút, sợ bố giận tôi mới lên tiếng: “A! đỡ hơn rồi ạ!”
Bố chỉ kịp chép miệng: “Chậc!” một cái vì đội bóng bố cổ vũ chuẩn bị giành quả đá phạt trên sân cỏ. Thế là hai bố con lại tiếp tục xem hết trận đấu, dù cái tivi lâu lâu lại giở chứng nháy nháy, xoẹt xoẹt trêu tức vài cái.
Suốt 64 trận thi đấu World Cup bố tôi vẫn là người leo lên sân thượng xoay cái ăng-ten trời giữa màn đêm đen như mực, còn tôi vẫn ngồi chực trước cái tivi thần thánh, vẫn cái tật mải xem mà bỏ quên ông bố trên sân thượng.
Xa rồi mùa World Cup năm ấy, nhà mình đã không còn xài cái tivi cũ kĩ đó. Chị cả đã mua cho bố cái tivi màn hình phẳng rộng lớn. Bố tôi đã già và tôi đã lớn. Bố tôi không còn phải leo lên sân thượng xoay cái ăng-ten trời cũ kỹ, tôi cũng không còn phải ngồi chực trước tivi lặp lại cái đoạn hội thoại “Được chưa?”, “Chưa được” nữa.
Con gái của bố đã rời nhà vào Sài Thành - một nơi xa lắc xa lơ để theo đuổi ước mơ mặc dù cả nhà ngăn cản.
Thế nhưng bố à! Chỉ cần ai đó nhắc tới Euro hay World Cup, thậm chí chỉ là thoảng nghe được tiếng hò hét cổ vũ, con gái của bố lại nhớ về khoảnh khắc ấy, nhớ về bố, nhớ về nhà, nhớ về cái tivi cũ kỹ, nhớ về cái ăng-ten trời năm đó, nhớ về cả những yêu thương vụn vặt,…
From: Con gái hư của bố
© Tóc Rối – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.