Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa đông – 2017

2024-11-26 19:00

Tác giả: Sunny Nguyễn


blogradio.vn - Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

***

Trong căn hộ nhỏ giữa lòng thành phố Toronto lạnh giá, mùa đông đã phủ trắng xóa khắp nơi. Tuyết rơi dày đặc ngoài khung cửa sổ, đậu lên những mái nhà và trải dài trên đường phố, tạo nên một cảnh tượng vừa tĩnh lặng vừa buồn bã. Trong căn phòng đơn sơ ấy, một cô gái trẻ ngồi lặng lẽ bên lò sưởi, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm, như đang tìm kiếm điều gì đã mất từ lâu.

Cô tên là T, năm nay 28 tuổi. Cô đã đến Canada được gần ba năm, cùng với cậu con trai nhỏ mà cô đặt tên là Sunny. Khi nhìn vào nụ cười hồn nhiên của Sunny, không ai có thể tưởng tượng rằng sau đôi mắt sáng ngời của người mẹ đơn thân ấy là biết bao tâm sự, biết bao nỗi đau mà cô đã âm thầm chịu đựng suốt những năm qua.

Cô gặp K – người yêu đầu tiên và cũng là người cô đã yêu bằng cả trái tim – từ khi còn học cấp ba. Họ cùng lớn lên trong một thị xã nhỏ, nơi mà ai cũng biết nhau và các mối quan hệ thường bị gia đình quản chặt. Ngay từ những ngày đầu gặp K, cô đã biết rằng anh chính là người cô muốn gắn bó cả đời. K không chỉ là người bạn thân thiết mà còn là người yêu khiến trái tim cô luôn bồi hồi. Họ có những kỷ niệm đẹp, cùng nhau trải qua tuổi trẻ với biết bao mộng mơ. Những ngày cuối tuần, cả hai thường đạp xe đi dạo trên những con đường quê, nơi những hàng cây trải dài bên cạnh dòng sông. Tiếng cười của họ vang vọng khắp nơi, như thể thế giới này chỉ có hai người.

Nhưng hạnh phúc đó không kéo dài lâu. Khi mối quan hệ của họ bắt đầu nghiêm túc hơn, gia đình của cả hai đã phản đối kịch liệt. Nhà T vốn giàu có, còn gia đình K lại khá khiêm tốn. Mẹ T cho rằng anh không đủ xứng đáng với cô, họ muốn T kết hôn với một người có gia thế, đảm bảo tương lai sự nghiệp của cô. Còn ba mẹ anh lại lo sợ rằng cô là một tiểu thư nhà giàu sẽ không thể làm dâu thảo mẹ hiền. Dưới sức ép từ cả hai bên gia đình, tình yêu của họ bị thử thách. K đã cố gắng thuyết phục, nhưng cuối cùng, cả hai cũng phải nhượng bộ trước áp lực quá lớn. Họ chia tay trong nước mắt, và đó là lần cuối cùng T nhìn thấy người cô yêu.

Một tháng sau khi chia tay, T phát hiện mình đã mang thai. Cô hoàn toàn sụp đổ khi biết rằng mình đang mang trong người giọt máu của K, người mà cô vẫn còn yêu sâu đậm. Cảm giác bị bỏ rơi và đau khổ tràn ngập trong cô, nhưng T không dám nói với ai. Cô biết nếu mọi người phát hiện ra, cô sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích, khinh bỉ từ gia đình và xã hội. Trong lúc bế tắc, cô quyết định rời xa tất cả, đến một nơi mà không ai biết cô, để bắt đầu lại từ đầu. Và đó là khi cô chọn Canada – một đất nước xa lạ, nhưng cũng là nơi mà cô hy vọng sẽ tìm thấy sự bình yên và cơ hội làm lại cuộc đời.

T sinh con một mình tại Toronto, không bạn bè, không người thân bên cạnh. Cô phải tự xoay xở trong suốt quá trình mang thai và sinh nở, với nỗi lo lắng và cô đơn luôn thường trực. Nhưng khi Sunny chào đời, mọi thứ dường như thay đổi. Nhìn thấy đôi mắt trong veo của con trai, T cảm nhận được một niềm hạnh phúc mới, một tình yêu mãnh liệt mà cô chưa từng biết đến trước đây. Sunny trở thành động lực để cô tiếp tục sống, tiếp tục chiến đấu với những khó khăn mà cuộc sống nơi đất khách mang lại.

Cuộc sống của T ở Canada không hề dễ dàng. Ban ngày, cô làm công việc kiểm kê kho hàng cho một siêu thị lớn, công việc không đòi hỏi nhiều kỹ năng nhưng lại rất nặng nhọc và tẻ nhạt. Mỗi buổi sáng, cô thức dậy sớm, chuẩn bị đồ cho Sunny rồi đưa cậu bé đến nhà trẻ. Sau đó, cô vội vã đến siêu thị, nơi cô phải làm việc hàng giờ liền, kiểm kê từng thùng hàng, đẩy từng xe đồ nặng nề trong kho lạnh lẽo. Công việc chẳng có gì thú vị, nhưng đó là cách duy nhất để cô kiếm tiền nuôi sống hai mẹ con. Những đồng lương ít ỏi từ công việc này đủ để trả tiền thuê nhà và lo cho cuộc sống tối thiểu của hai mẹ con, nhưng không thể nào bù đắp cho nỗi trống trải trong lòng cô.

Dù sống ở một đất nước phát triển và hiện đại như Canada, T vẫn cảm thấy lạc lõng. Ngôn ngữ là rào cản lớn nhất. Cô chỉ nói được tiếng Anh ở mức cơ bản, đủ để giao tiếp trong công việc hàng ngày, nhưng khi cần diễn đạt cảm xúc hay nói chuyện với người khác, cô lại cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất lực. Những cuộc trò chuyện của đồng nghiệp dường như luôn diễn ra quá nhanh, và cô thường chỉ đứng nghe, không biết phải tham gia như thế nào. Cô cảm thấy mình là một người ngoài cuộc, sống giữa thành phố đông đúc nhưng lại hoàn toàn cô đơn.

Mỗi ngày sau khi tan ca, cô đón Sunny rồi cả hai trở về căn hộ nhỏ. Căn hộ không lớn, chỉ đủ chỗ cho hai mẹ con sinh hoạt, nhưng với T, đó là nơi ấm áp nhất. Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

T vẫn không thể quên K. Hình ảnh của anh vẫn hiện rõ trong tâm trí cô mỗi khi đêm xuống. Cô tự hỏi liệu anh có biết rằng anh đã trở thành ba, liệu anh có bao giờ nghĩ đến cô, đến đứa con trai mà anh chưa bao giờ gặp mặt. T từng nhiều lần muốn gửi cho K một lá thư, kể cho anh nghe về Sunny, về cuộc sống của cô ở Canada, nhưng rồi lại dừng lại. Cô sợ rằng anh sẽ không quan tâm, sợ rằng anh đã có cuộc sống mới và không muốn bị quá khứ làm phiền. Nỗi đau chia tay vẫn còn đó, và dù đã ba năm trôi qua, cô vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ được.

Mỗi khi nhìn Sunny, cô thấy trong ánh mắt của con bóng dáng của K. Sunny có đôi mắt sáng giống hệt ba mình, và điều đó khiến cô vừa đau đớn vừa hạnh phúc. Cô biết rằng dù thế nào đi nữa, Sunny là một phần của K mà cô sẽ mãi mãi giữ lại. Nhưng nỗi buồn về tình yêu đã mất vẫn cứ dai dẳng, đeo bám cô mỗi đêm dài khi cô nằm thao thức, lắng nghe tiếng gió rít qua khung cửa.

Thành phố Toronto vào mùa đông, tuyết phủ khắp nơi, đẹp nhưng lạnh lẽo. Cô thường đi dạo một mình trong những công viên đầy tuyết, nơi những cây cối bị đóng băng dưới lớp tuyết dày trắng xóa. Đôi khi, cô thấy các gia đình hạnh phúc dắt tay nhau đi qua, tiếng cười vang lên giữa không gian tĩnh lặng, và cô không khỏi chạnh lòng. Đó là những gì cô từng mơ ước – một gia đình trọn vẹn, với người đàn ông cô yêu và đứa con mà họ cùng chăm sóc. Nhưng giờ đây, cô chỉ có Sunny, và cô biết mình phải học cách chấp nhận thực tại.

T không hối hận về quyết định rời Việt Nam, bởi vì ở đây, cô đã tìm thấy một cuộc sống mà không ai biết đến quá khứ của cô. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng cuộc sống ở Canada đầy rẫy những khó khăn và thử thách. Cô đang cố gắng từng ngày để vượt qua, vì Sunny, và vì bản thân mình.

Giữa cái lạnh buốt giá của mùa đông, T vẫn âm thầm chiến đấu. Cô biết rằng tương lai phía trước còn nhiều chông gai, nhưng cô sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù quá khứ có đau đớn, dù tình yêu đã tan vỡ, nhưng Sunny là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô, là lý do để cô tiếp tục tiến lên. Và có lẽ, một ngày nào đó, trái tim cô sẽ tìm thấy sự bình yên giữa mùa đông lạnh giá này.

© Sunny Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Lời Chia Tay Đẹp Nhất Thế Gian | Radio Tâm Sự

Sunny Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top