Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
2024-11-28 17:55
Tác giả: Sunny Nguyễn
blogradio.vn - Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
***
Vào một buổi tối đầu tháng mười, Ngọc Lan mệt mỏi bước xuống ga Sài Gòn sau một chuyến tàu dài. Trên lưng là cây đàn guitar mà cô đã dày công mang từ miền Trung vào thành phố. Bên cạnh đó là những túi hành lý chất đầy đồ đạc, đủ để khiến cô trở nên nổi bật giữa dòng người tấp nập. Đang loay hoay tìm cách di chuyển thì một đám đông xô đẩy khiến Ngọc Lan mất thăng bằng, hành lý rơi tứ tung xuống sân ga.
"Bịch!" – túi xách to nặng đổ ra, đồ đạc văng tứ phía.
Cô cúi xuống, lúng túng thu gom đồ đạc của mình. Một bóng dáng cao lớn từ đâu tiến đến. Đó là một chàng trai trẻ, gương mặt rám nắng, dáng vẻ thô ráp nhưng chân thành. Anh nhanh chóng cúi xuống giúp cô nhặt đồ.
“Để tôi giúp cô,” anh nói với giọng trầm ấm.
Ngọc Lan thoáng ngẩng lên, có chút ngại ngùng, nhưng cũng không từ chối.
“Cảm ơn anh,” cô đáp nhẹ.
Trong lúc hai người đang chăm chú gom đồ, bất chợt, tay anh chạm vào một món đồ khác lạ – một chiếc coóc xê của cô. Giật mình, anh ném nó trở lại túi với vẻ bối rối. Cả hai cùng ngẩng lên nhìn nhau rồi bật cười.
“Xin lỗi… tôi không cố ý,” anh ngượng nghịu.
Ngọc Lan cười tươi, ánh mắt lóe lên sự thích thú.
“Không sao đâu, chuyện ngoài ý muốn thôi mà.”
Sau khi đồ đạc đã được thu gom đầy đủ, Ngọc Lan mở túi lấy ra hai chiếc bánh lá, mời anh để tỏ lòng biết ơn.
“Anh ăn thử bánh này đi, Ngoại tôi làm đấy,” cô mỉm cười, tay đưa bánh về phía anh.
Anh nhận lấy, cảm động vì sự chân thành của cô gái trẻ.
“Cảm ơn cô. À, mà cô đi đâu mà hành lý nhiều thế?”
“Tôi mới vào Sài Gòn để học đại học. Trường Đại học Tổng hợp Thành phố Hồ Chí Minh.”
Chàng trai nhướng mày, ánh mắt hiện rõ sự bất ngờ.
“Thật sao? Tôi cũng học ở đó. Tôi là Bảy, học khoa Văn, cô học ngành gì?”
Ngọc Lan cười, “Tôi cũng học Văn đấy, nhưng có lẽ tôi là khóa sau.”
Hai người bắt đầu trò chuyện, cảm giác lạ lẫm ban đầu dần tan biến. Bảy tò mò nhìn cây đàn guitar trên lưng cô, hỏi:
“Cô biết đàn không? Nhìn cây đàn, tôi nghĩ cô chắc là nghệ sĩ rồi.”
Ngọc Lan lắc đầu cười, “Không đâu, tôi không biết đàn. Trên đường đi thấy cây đàn đẹp quá nên mua về tặng Ba. Ba tôi thích đàn lắm.”
“Vậy à, tiếc quá! Tôi thì rất thích đàn hát, nhưng chưa có điều kiện mua đàn riêng. Toàn phải mượn đàn của bạn để luyện.”
Cuộc trò chuyện trôi qua nhanh chóng, họ quên mất thời gian. Đến khi trời gần tối, bạn của Ngọc Lan – cô bạn thân từ hồi cấp ba – lái chiếc xe Dame đến đón.
“Lan, về chưa? Cậu đứng đây làm gì thế?” cô bạn gọi to.
Ngọc Lan quay lại, chào Bảy và nói lời tạm biệt. Cô bạn nhanh chóng nhận ra ánh mắt lấp lánh của Bảy.
“Chàng trai kia là ai vậy? Trông có vẻ thú vị nhỉ!” cô bạn ghé tai chọc ghẹo.
“Chỉ vừa gặp thôi, tình cờ cùng học chung trường thôi mà,” Ngọc Lan trả lời.
“Định mệnh, cậu không thấy sao?”
Ngọc Lan bật cười, lắc đầu, “Mình không tin vào định mệnh. Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
---
Vài tuần sau, vào một buổi chiều Chủ nhật, Ngọc Lan và cô bạn cùng dạo quanh khuôn viên trường Đại học Tổng hợp. Tiếng đàn hát từ xa vang lên thu hút sự chú ý của họ. Một nhóm sinh viên đang tụ tập thành vòng tròn, ai đó đang say sưa đàn hát.
“Tò mò không? Ra xem đi!” cô bạn nắm tay Ngọc Lan kéo về phía đó.
Đến nơi, Ngọc Lan nhận ra người đang ôm đàn và hát chính là Bảy. Anh đang đắm chìm trong bài hát “Boulevard”, tay lướt trên dây đàn, mắt nhắm nghiền. Âm nhạc và cảm xúc như hòa quyện thành một, khiến tất cả xung quanh lặng yên lắng nghe. Ngọc Lan và bạn đứng yên lặng giữa đám đông, không dám lên tiếng.
Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay của Ngọc Lan vang lên trước tiên. Bảy mở mắt, bất ngờ nhìn thấy cô.
“Cô... Ngọc Lan?” anh cười bối rối.
“Lâu rồi không gặp. Anh đàn hay quá!” cô nói, mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Họ trò chuyện thêm một lúc. Qua lời nói, Bảy chia sẻ rằng anh lớn hơn Ngọc Lan hai tuổi, nhưng do hoàn cảnh khó khăn nên phải học trễ một năm. Gia đình anh sống ở tỉnh, không khá giả lắm, nhưng anh luôn cố gắng để có thể theo đuổi việc học.
Trước khi chia tay, Ngọc Lan ngại ngùng nói: “Anh… chiều thứ bảy tuần sau, anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh đi uống cà phê để cảm ơn vì đã giúp đỡ ở ga tàu.”
Bảy gật đầu, không giấu nổi niềm vui. Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
---
Thời gian trôi qua, Ngọc Lan và Bảy gặp nhau thường xuyên hơn. Khi thì ở nhà sách, khi thì ở quán cà phê. Một lần, xe của Ngọc Lan bị hỏng, và tình cờ cô lại vào đúng tiệm sửa xe nơi Bảy làm thêm. Họ trở nên thân thiết và dần dần yêu nhau lúc nào không hay.
Một năm sau, mẹ Bảy bị bệnh nặng, phải lên Sài Gòn nằm viện một tuần. Ngọc Lan không ngại ngần qua chăm sóc và ở lại cùng anh trong suốt thời gian đó. Bà mẹ cảm kích, rất quý mến Ngọc Lan, còn hứa hẹn rằng khi nào rảnh, Bảy phải đưa cô về thăm nhà.
“Quê anh đẹp lắm, Ngọc Lan. Ở Bình Tuy, vùng biển trong xanh, những ngọn đồi thoai thoải, và những cánh đồng hoa lan nở rộ,” Bảy nói, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào.
Bảy ngước nhìn Ngọc Lan, ánh mắt trìu mến. Anh bâng khuâng nghĩ về cô gái mang tên loài hoa trắng thuần khiết. Lấy hết can đảm, anh ngẫu hứng đọc cho cô nghe bài thơ mà anh mới sáng tác:
"Lan tỏa trong đêm dịu nhẹ,
Trắng muốt xõa bóng bên thềm.
Hương về theo gió mênh mông,
Như ánh mắt em, trọn vẹn lòng anh say đắm.
Giữa đời, em là giấc mộng thanh xuân,
Trong veo như sóng biển xanh miền quê anh bình yên.
Em mang mùa xuân đến, không ồn ào,
Mà lặng lẽ thấm vào tim anh, từng nhịp đập."
Ngọc Lan lặng người, trong đôi mắt long lanh ánh lên niềm xúc động. Bảy cúi xuống nhìn cây đàn, dường như không dám ngẩng lên nhìn cô, chỉ sợ rằng những cảm xúc đang dồn nén sẽ tràn ra ngoài.
Hai người bên nhau thêm nửa năm nữa, cùng trải qua những khoảnh khắc vui vẻ, những ngày cuối tuần dạo chơi ở Sài Gòn, hay những buổi tối quấn quýt bên nhau trong những quán cà phê nhỏ. Cuộc sống của họ dường như đang mở ra một con đường dài tươi sáng.
Nhưng rồi, một ngày định mệnh xảy đến. Ngọc Lan nhận được tin từ gia đình: cả nhà sẽ cùng nhau định cư ở Canada trong hai tháng nữa. Cô đọc bức thư ấy với đôi bàn tay run rẩy. Tim cô thắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh của Bảy. Cô không biết sẽ đối diện với anh thế nào.
Chiều hôm ấy, dưới ánh nắng vàng nhạt của Sài Gòn, Ngọc Lan bước vào quán cà phê nơi hai người thường ngồi cùng nhau. Cô nhìn anh, rồi đột ngột bật khóc.
“Bảy… em sắp phải rời xa anh… Em sắp đi Canada rồi.”
Bảy im lặng, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô gái mà anh yêu. Mọi lời nói như nghẹn lại trong cổ họng. Anh chỉ biết siết chặt bàn tay cô, ánh mắt đầy nỗi niềm.
“Chúng ta sẽ xa nhau sao?” anh hỏi, giọng khàn đi vì kìm nén.
Ngọc Lan gật đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt.
“Nhưng em hứa, em sẽ viết thư cho anh thường xuyên. Dù ở xa, chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc, phải không?”
Bảy nắm lấy tay cô thật chặt, lòng anh đau như cắt. Anh biết rõ, khoảng cách không chỉ là nỗi xa cách về không gian, mà còn là thời gian và những điều mà cả hai không thể dự đoán được.
“Anh hiểu… Nhưng chúng ta hãy sống vui vẻ cho đến những ngày cuối cùng bên nhau, được không? Đừng để nỗi buồn làm mờ đi những khoảnh khắc đẹp mà chúng ta còn có.”
Ngọc Lan gật đầu. Hai người quyết định sẽ tận hưởng những ngày còn lại với niềm vui, không nhắc đến nỗi buồn chia xa. Họ cùng nhau đi dạo khắp Sài Gòn, từ bến Bạch Đằng cho đến những con hẻm nhỏ quanh trường đại học. Những kỷ niệm ấy như những mảnh ghép hoàn chỉnh của một tình yêu đẹp.
Ngày Ngọc Lan lên máy bay, Bảy đến tiễn cô tại sân bay. Cô đứng đó, đôi mắt ngấn nước, tay ôm chặt chiếc vali. Cây đàn guitar – món quà cô từng mua tặng ba – giờ lại trở thành kỷ vật cuối cùng mà cô giữ lại từ những ngày bên Bảy.
“Bảy, em sẽ không quên anh đâu. Hãy sống thật tốt, em sẽ viết thư cho anh ngay khi có thể.”
Anh không nói gì, chỉ gật đầu, nụ cười buồn lặng lẽ trên môi. Khi tiếng gọi cuối cùng vang lên, cô quay lưng bước đi, để lại phía sau những kỷ niệm, những tình cảm chân thành.
Thời gian trôi qua, những lá thư đầu tiên vẫn đến tay Bảy đều đặn, nhưng rồi cuộc sống của Ngọc Lan tại Canada quá bận rộn, mọi thứ thay đổi. Họ mất liên lạc. Những con đường mà họ từng đi cùng nhau, giờ chỉ còn là kỷ niệm trong lòng mỗi người.
Hai mươi năm sau, khi mạng xã hội phát triển, Bảy nhận được một tin nhắn từ Ngọc Lan. Trái tim anh chợt xao động, dù biết rằng đã quá muộn để quay lại thời xưa. Cả hai đã có gia đình riêng, đã qua nhiều sóng gió. Họ chia sẻ với nhau những câu chuyện về cuộc sống hiện tại, những đứa con, những người bạn đời.
Giờ đây sau 40 năm, họ là đôi bạn già, ở hai đầu thế giới. Không còn yêu nhau như những ngày xưa, nhưng vẫn giữ được một mối quan hệ đặc biệt, như thể cả hai đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.
Ngọc Lan gửi cho Bảy một tin nhắn cuối, trước khi chúc ngủ ngon:
"Anh vẫn còn giữ cây đàn ngày xưa em tặng chứ?"
Bảy nhìn cây đàn cũ, giờ đã bạc màu vì năm tháng, nhưng dây đàn vẫn vang lên những giai điệu quen thuộc. Anh mỉm cười, gõ vài chữ trả lời:
“Cây đàn vẫn ở đây, như ký ức về em trong tim anh – mãi mãi không phai.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cả hai nằm yên lặng, mỗi người ở một nơi, nhưng trái tim vẫn còn đó, lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ của một tình yêu không trọn vẹn. Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, nhưng tình yêu ấy, dù đã cũ kỹ, vẫn còn mãi trong lòng họ, như một phần không thể tách rời của quá khứ.
Câu chuyện được viết qua lời kể của Dì Lan, và người thanh niên năm ấy chính là ba tôi.
© Sunny Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tình Yêu Là Thứ Dễ Thấy Nhưng Cũng Khó Tìm | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Dịu dàng trong đời (Phần 1)
Cô vì sao không buông được ngay cả chính cô cũng không biết, nếu nói là còn yêu thì cũng không phải, nếu nói là không còn yêu thì cũng không đúng. Chỉ là không thể buông, nó cứ day dứt giày xéo trái tim cô, muốn quên đi nhưng lại chẳng thể quên, muốn buông bỏ nhưng lại chẳng nỡ.
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.