Tháng năm hướng về một người
2024-05-17 18:05
Tác giả: Hoa Hạ
blogradio.vn - Tôi biết! Tôi không xinh, không vui tính, không giỏi giang. Tôi là người bình thường nhưng tôi cũng xứng đáng yêu một ai đó mà.
***
17 tuổi, là cái tuổi mà không phải người lớn cũng chẳng phải trẻ con.
Trong cái khí trời nóng bức của mùa hạ, tôi không thể ngừng nghĩ về cậu.
Cuối cấp 2, tôi gặp một nam sinh. Cậu ấy có mái tóc ngắn, gọn gàng và sạch sẽ. Khuôn mặt xán lạn, cái mũi cao, đôi môi phớt hồng và ánh mắt xinh đẹp. Cậu ấy là người con trai ưu tú nhất mà tôi từng gặp. Một người thanh lịch và tài giỏi, trái ngược với một đứa quá đỗi bình thường như tôi.
Tôi học rất kém môn hóa học. Khi mà nước mắt đang chờ chực lăn trên má vì sự bất lực đối với đề thi hóa trên mặt bàn lạnh ngắt. Cậu ấy đã đưa đáp án cho tôi, ánh mắt sáng không nhìn tôi mà nhìn về hướng giám thị là những gì tôi vẫn nhớ mãi. Một người tài giỏi, dịu dàng đã chiếm lấy hết ánh mắt của tôi. Khoảng khắc ấy, tôi biết rằng cậu ấy sẽ trở thành người đặc biệt của tôi.
Cấp 3, tôi và cậu học cùng một giáo viên dạy thêm. Cậu chuyển đến lớp học thêm cùng một nhóm bạn, trong đó có người cậu thích. Những bài toán đang chờ giải cứ mờ dần khi tôi nghe loáng thoáng sự ghép đôi cậu và cô bạn ấy với nhau. Tôi nắm chặt bút trong tay, đầu óc cứ dần đờ đẫn đi chẳng thể nào giải nổi bài toán những ngày luyện thi ấy. Ánh mắt tôi không tự chủ nhìn về hướng cậu, trong lòng như nhói lên mỗi khi thấy nụ cười rực rỡ của cậu. Nụ cười chẳng bao giờ là của tôi.
Thu đi đông đến, cậu bị cô bạn ấy từ chối. Tôi không vui nổi khi thấy cậu gượng cười trước những câu đùa vô ý của đám bạn. Tôi mong cậu vui vẻ mãi thôi. Những lúc đi sau đám bạn, tôi thấy ánh mắt cậu trầm xuống. Có vẻ rất buồn.
Tôi và cậu lại thi chung phòng, tôi rất vui mỗi khi cậu bắt chuyện để nói về đề thi. Tôi rung động mỗi khi thấy cậu chăm chỉ ôn bài dưới tán cây xanh mát. Vào mùa thi, cậu hay bị cảm hoặc viêm họng. Tôi thường đem theo những viên kẹo ngậm để khi cậu ho liền đưa ra, mặc dù tôi chẳng thích ăn kẹo và cậu cũng chẳng bao giờ nhận lấy những viên kẹo đó.
Cảm xúc ngày một rõ ràng cho đến khi…
Bạn của cậu và bạn của tôi biết tôi thích cậu.
Bạn tôi hay nói: “Mày thích nó á? Tao ít thấy hai bọn mày nói chuyện lắm”. Tôi chỉ gật đầu, im lặng. Đúng vậy! Tôi thích cậu nhưng tôi sợ, sợ cậu biết và tránh né tôi. Vậy thì đến cả những lần nói chuyện hiếm hoi cùng bị dập tắt.
Bạn của cậu hay nói: “Mày thích nó á? Thằng đấy chỉ thích người xinh thôi!” Tôi cũng gật đầu, im lặng. Tôi biết! Tôi không xinh, không vui tính, không giỏi giang. Tôi là người bình thường nhưng tôi cũng xứng đáng yêu một ai đó mà.
Những ngày tháng thích cậu, tôi thay đổi nhiều. Cậu là người ưu tú, tích cực. Để có thể đuổi theo cậu, tôi cứ chạy mãi không ngừng. Mọi thứ từ tôi như trở nên tốt hơn từ thành tích, tính cách hay cả vẻ ngoài. Nhưng người ngoài nhìn vào vẫn nói tôi chỉ tốn công vô ích thôi.
Giờ đây, khi gặp cậu ngoài hành lang lớp học thì trái tim tôi vẫn cứ rung động. Nhưng trong tôi, không còn có cậu là tất cả. Tôi biết yêu thương bản thân, trân trọng gia đình, bạn thân. Lối suy nghĩ tôi đã phát triển hơn. Tôi có thể yêu điên cuồng nhưng không thể đánh mất bản thân được. Tôi cũng xứng đáng được yêu mà! Tôi muốn dành tình cảm cho những người yêu thương tôi. Tuy nhiên cậu mãi mãi là một ngoại lệ đặc biệt của tôi.
Mong rằng sau này, khi tôi trở nên toàn diện, tôi có thể lấy toàn bộ dũng khí để nói rằng tôi yêu cậu như thế nào. Tôi muốn cậu biết luôn luôn có một người ở đằng sau không ngừng quan tâm, lo lắng cho cậu. Những năm tháng ấy vẫn luôn mong chờ cậu vui vẻ không phai.
© Hoa Hạ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đôi Khi Rời Xa Là Sự Kết Thúc Nhưng Cũng Là Điểm Bắt Đầu | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.
Dịu dàng trong đời (Phần 4)
Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.
Anh & Em - Chúng ta bỏ lỡ nhau một đời
Từ lúc nào đó, anh bắt đầu len lỏi, có mặt trong tất cả mọi hoạt động của đời tôi. Tôi cũng dần thương anh, anh bảo có thấy, có cảm nhận được nhưng có lẽ vết xước ở đoạn đầu quá lớn, anh không đủ can đảm để hỏi lại thêm lần nữa. Và như một quy luật, tình cảm cũng nhạt dần vì mối quan hệ đấy vẫn không tên mà.
Dịu dàng trong đời (Phần 3)
Người ta nói khoảng cách là thứ sẽ giết chết tình yêu, nếu cô đã không thể đột ngột rời xa anh, vậy thì để khoảng cách này cứ lớn dần đi, để cô quen với việc không có anh ở bên.
Nhớ Ngoại
Ngồi buồn nghe nhạc thẩn thơ Ký ức bất chợt vẩn vơ ùa về Đêm dài dai dẳng, lê thê Nhớ về Ông Ngoại, nhớ về ngày xưa.
Bí ẩn số cuối ngày sinh Âm lịch: Con số nào "giàu nứt vách" nhờ nỗ lực không ngừng?
Dân gian vẫn rỉ tai nhau về mối liên hệ giữa số cuối ngày sinh Âm lịch và vận mệnh, đặc biệt là tài lộc. Cùng khám phá xem những con số nào được cho là "sinh ra đã ngậm thìa vàng", càng nỗ lực càng phát tài phát lộc.
Dịu dàng trong đời (Phần 2)
Mỗi quyết định đều là một khó khăn, khi bạn đứng giữa nhiều lựa chọn bạn sẽ không ngừng phân vân, không ngừng suy nghĩ, bởi vì bạn sợ quyết định sai lầm, bạn sợ bản thân hối hận. Chính vì nỗi sợ đó đã mài mòn sự can đảm của bạn, vậy nên bạn cứ mãi đứng giữa sự lựa chọn đó.
Thời gian
Điều quan trọng nhất là hiện tại, nơi tôi đang sống và cảm nhận từng nhịp thở. Có lẽ, điều ý nghĩa nhất mà thời gian mang lại chính là giúp ta học cách chấp nhận và trân trọng những gì đang có. Mỗi ngày trôi qua là một món quà, và chỉ khi biết trân trọng nó, ta mới có thể thực sự sống trọn vẹn.