Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ký ức đẫm vị nước mắt

2017-07-06 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - “Điều đáng nhớ nhất về tuổi thơ là tiếng xe của bố, tiếng xe ấy từ lúc em còn nhỏ cho đến bây giờ vẫn là thứ âm thanh mà em không thể nào quên.”

***

Tôi không nghĩ giữa Hà Nội rộng lớn như thế này tôi lại gặp được chị Hạnh một cách tình cờ đến thế, tôi bị cuốn hút vào câu chuyện về dòng chảy cuộc đời là chị, và tôi thường trêu chị rằng: “Chị Hạnh, chị rõ ràng là người bất Hạnh nhất trên thế gian này rồi”. Những lúc ấy chị lại cười, nhấp nháp ly rượu trước mặt rồi thả hồn vào màn đêm không điểm dừng trên cao. Tôi xin được phép kể về một câu chuyện rất ngắn, rất nhỏ so với những gì chị đã trải qua...

Hà Nội vào đông lạnh lắm, từng cơn gió đột ngột luồn vào sống lưng lạnh buốt, tê tái tới tận từng thớ thịt. Thời tiết dẫu có khắc nghiệt như vậy cũng không thể ngăn nổi dòng người vẫn hối hả ngoài kia vẫn hào hứng lướt xe nhanh trên con phố đêm đầu mùa. Hạnh rảo đều từng bước chân trên vỉa hè, phóng ánh mắt về phía bầu trời xa xăm, mù mịt, chẳng lấy nổi một ánh sao. Bất giác, Hạnh đổ dồn ánh mắt về một gia đình nọ, bố đi ngoài cùng, mẹ ở phía bên kia và một bé con đang lon ton ở giữa, một hình ảnh gia đình kiểu mẫu.

“Hôm nay Cún được 9 điểm bài tập làm văn.” - Bé con hí hửng khoe bố mẹ nhưng vẫn thấp thoáng nét mặt không hài lòng. “Nhưng mà cái Như lớp trưởng được tận 10 điểm cơ, nên được cô giáo mời lên đọc diễn cảm trước lớp” .

“Cún nhà ta được 9 điểm là giỏi quá rồi. Lát về bố mẹ mua ô mai để thưởng Cún nhé, chịu không nè?”

Ký ức đẫm vị nước mắt

Ở một góc nhìn nào đó, Hạnh thấy hình ảnh của mình trong đó. Chị có năng khiếu làm văn từ nhỏ, hồi cấp I, bạn bè ai cũng sắm một quyển sổ để chép nhạc chứ riêng mình chỉ, chị sắm hẳn một tập vở dày để làm thơ. Những bài thơ ngây ngô nhưng vô cùng chân thật dẫu nó chẳng tuân theo một quy luật vần điệu gì cả. Hồi cấp II, có lần cô giáo ra đề tập làm văn như thế này: “Điều đáng nhớ nhất về tuổi thơ?”. Bài đó Hạnh được 9 điểm, cao nhất lớp, cũng được cô giáo mời lên đọc trước lớp. Tôi còn nhớ câu đầu tiên của bài văn như thế này: “Điều đáng nhớ nhất về tuổi thơ là tiếng xe của bố, tiếng xe ấy từ lúc em còn nhỏ cho đến bây giờ vẫn là thứ âm thanh mà em không thể nào quên.”

Lúc đó, cả lớp cười, chỉ mình Hạnh lặng yên một hồi lâu rồi hít một hơi thật sâu trước khi chuẩn bị đọc tiếp phần còn lại. Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng khi Hạnh vừa dứt lời, cả lớp không một ai đỏ hoe cả mắt. Tôi xin phép Hạnh được trích bài tập làm văn của chị dưới đây.

"Điều đáng nhớ nhất về tuổi thơ là tiếng xe của bố, tiếng xe ấy từ lúc em còn nhỏ cho đến bây giờ vẫn là thứ âm thanh mà em không thể nào quên. Cứ mỗi lần tiếng xe của bố vừa đến đầu ngõ, không khí trong nhà em bỗng dưng thay đổi hẳn. Có hôm trời sập tối, ba mẹ con em đang vừa coi phim vừa ngồi cười rất là vui vẻ nhưng khi nghe tiếng xe bố về, cái Tân lại hốt hoảng chạy đến núp sau lưng mẹ, em và cái Thảo thì phải chạy ngay vào bàn học. Lúc nào bố cũng rú ga thật mạnh vài lần rồi mới tắt hẳn trước khi vào nhà. Và sau đó, bố sẽ chào cả nhà với một câu nói quen thuộc: “Về nhà nhìn thấy cái mặt chúng mày là chỉ muốn chết quách đi cho xong”.

Và theo lời chị kể, cứ đều đặn như vậy mỗi đêm, ngày này qua tháng nọ, bố chị lại về nhà lúc chập tối với hơi men ngà và nồng nặc mùi bia. Ông đánh mẹ chị vô cớ hoặc với những lý do chẳng đâu vào đâu. Chẳng hạn như lúc mẹ chị dọn cơm ra trước mặt ông, mặt mày cứ chúi húi xuống đất là y rằng sẽ bị ăn ngay một bợp tai chỉ vì: “Mày khinh tao à? Vợ kiểu gì trước mắt chồng con lúc nào cũng ũ rũ”, chị và mấy đứa em chỉ biết ăn cơm chan nước mắt, chẳng một ai dám lên tiếng cho đến khi toàn bộ mâm cơm bị ông ném xuống sàn.

Bấy giờ, chị Hạnh chỉ mới là một cô bé tiểu học nhưng là con cả trong nhà, hơn ai hết, chị phải nhận thức được rằng mình cần phải mạnh mẽ cùng với mẹ và các em. Nhưng những lúc như thế, chị chỉ biết ôm các em chui ru rú trong góc phòng mà khóc, khóc trong tiếng đổ vỡ của đồ đạc và tiếng la hét của mẹ ngoài kia. Bà nội chẳng dám ra can ngăn vì bà toàn ngất xỉu và lên cơn tim vào những lúc trước, hàng xóm chỉ biết đứng ngoài nhìn vào chỉ trỏ.

Tôi hỏi chị: “Làm sao chị có thể sống được những tháng ngày dài cùng cực như thế?”.

Chị chỉ cười, rồi chị lại khóc, khóc chẳng ra nước mắt vì có lẽ chị đã khóc quá nhiều trong quá khứ. Tôi cứ thế nhìn chị thật lâu, mặc cho chị thỏa sức lạc về dòng ký ức: “Có những ngày chị chẳng muốn về nhà, đi học về là cứ rong ruổi trên phố, chị sợ về nhà lại gặp nụ cười gượng gạo của mẹ. Có lần, mẹ cho tiền ba chị em đi ăn chè đầu ngõ, đến khi bố về chẳng thấy bọn chị đâu lại lôi mẹ chị ra đánh.”

Ký ức đẫm vị nước mắt

Lắm lúc chẳng muốn ra khỏi nhà, mỗi lần bước ra khỏi cổng là bắt gặp bao nhiêu ánh mắt đổ vào, ánh mắt thương hại có, đồng cảm có mà khinh khi cũng không ít.

Tôi nghẹn lòng theo từng câu nói của chị, có lẽ tôi đã có thể lý giải một phần nào đó sự nghi vấn của mình.Tôi thử hỏi, có phải là quá khắt khe và nghiệt ngã khi chị và những đứa em của chị phải sống trong một tuổi thơ như vậy? Sống trong một môi trường như thế, nơi mà bạo lực gia đình xảy ra như một thói quen hằng ngày, còn người ta quên đi mất giá trị của tình thân và phải học cách thích nghi, mạnh mẽ và chống chọi cùng nó để vượt qua. Có lẽ đối với chị Hạnh, một người con gái gầy gò và nhỏ nhắn là thế nhưng dường như sự trưởng thành và cứng rắn hằn rõ trên gương mặt của chị. Nhìn chị, tôi có thể dễ dàng đoán rằng chị là một con người nặng trĩu suy tư và ít nhiều đã chai mòn đi cảm xúc.

Đó chỉ là một giai đoạn ngắn của tuổi thơ trong cuộc đời đầy sóng gió của chị. Người con gái ấy đã học cách mạnh mẽ từng ngày, từng giờ và mãi mê lạc trong con đường đi tìm một mái ấm trọn vẹn. Có những ngày chẳng biết đi về đâu, không thể quay lại phía sau vì đó là nhà, chẳng thể bước tiếp vì đó là một cuộc sống với rất nhiều cám dỗ, trái phải cũng chẳng có ai là người thân, chỉ biết ngoảnh mặt lên trời và tự hỏi: “Đôi khi nhà còn có phải là nơi để ta trở về?”

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top