Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết cho em - Cô gái mùa thu tháng 9

2024-10-05 19:15

Tác giả: Thụy Nguyễn


blogradio.vn - Em biết không, cô gái tháng 9 có điều gì đó rất riêng biệt. Em không ồn ào như những cơn mưa mùa hạ, cũng không quá trầm lặng như ngày đông giá rét. Em dung hòa giữa tất cả, giữa sự mạnh mẽ và mềm mại, giữa những khát khao cháy bỏng và nỗi lo âu thầm lặng.

***

Tháng 9 lại về, dịu dàng và mơ màng như chính em vậy. Đây không chỉ là thời gian mà em yêu thích, mà còn là tháng em được sinh ra, giữa những ngày trời đất chuyển mình, khi những cơn gió nhẹ nhàng xua tan cái nóng của mùa hè và mang đến không khí trong lành, man mác của mùa thu. Đôi khi em tự hỏi, có phải chính vì mùa thu này mà tâm hồn em cũng sâu lắng và nhạy cảm như thế?

Em biết không cô gái, tháng 9 giống như một bản nhạc dịu dàng mà thiên nhiên ban tặng cho cuộc đời. Khi những cơn gió heo may nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hơi lạnh của đất trời, cũng là lúc em cất tiếng khóc chào đời. Tháng 9 đến cùng em, dịu ngọt và mơ màng.

Em biết không, cô gái tháng 9 có điều gì đó rất riêng biệt. Em không ồn ào như những cơn mưa mùa hạ, cũng không quá trầm lặng như ngày đông giá rét. Em dung hòa giữa tất cả, giữa sự mạnh mẽ và mềm mại, giữa những khát khao cháy bỏng và nỗi lo âu thầm lặng. Đôi lúc em mệt mỏi, nhưng chính lúc đó, em cũng tìm thấy trong mình sự kiên cường. Những cơn gió heo may có thể làm lòng người bâng khuâng, nhưng lại không làm em chùn bước.

Sinh ra vào mùa thu, nên cô gái tháng 9 có chút gì đó vừa tinh khôi vừa sâu lắng. Mang trong mình cái dịu dàng của trời thu, không quá nóng bỏng như mùa hè, cũng chẳng lạnh lẽo như đông giá. Em là sự dung hòa giữa những điều bình yên và khoảnh khắc rực rỡ của thiên nhiên. Có lẽ vì vậy mà người ta dễ thấy ở em sự chân thành, ấm áp trong từng cử chỉ, lời nói.

Em đã từng nghe ai đó bảo rằng cô gái tháng 9 luôn mang trong mình một tâm hồn nhạy cảm, biết trân trọng những điều nhỏ bé, tinh tế của cuộc sống. Em yêu những chiều hoàng hôn, khi bầu trời nhuốm sắc vàng cam, nơi ánh mặt trời lấp ló qua tán cây, tựa như những nỗi nhớ bâng khuâng. Em cũng yêu những cơn mưa bất chợt của tháng 9, bởi mưa làm cho lòng em dịu đi, làm em thấy yên bình trong cái ngổn ngang, bộn bề của cuộc sống.

Tháng 9, những tia nắng cuối cùng của mùa hè nhẹ nhàng rời xa, nhường chỗ cho những cơn gió heo may thổi về. Em nói rằng tháng 9 của em là những buổi sáng se lạnh, khi lá vàng rơi rụng phủ kín cả con đường em thường đi qua. Tháng 9 mang đến cho em cảm giác bâng khuâng, như một nốt lặng giữa bản nhạc cuộc đời, khi những điều giản dị nhưng đầy ý nghĩa dần hiện hữu.

Tháng 9 của em là những buổi chiều dịu mát, khi ánh hoàng hôn phủ sắc vàng lên từng góc phố, để em có thể dừng lại, thả hồn theo những ký ức và ước mơ. Là những ngày mưa bất chợt ghé qua, để em thấy lòng mình nhẹ bớt, như mọi lo toan đều trôi đi cùng làn mưa mỏng manh. Em trân trọng từng khoảnh khắc ấy, bởi em hiểu rằng hạnh phúc không phải lúc nào cũng rực rỡ, mà đôi khi chỉ đơn giản là sự bình yên trong tâm hồn.

Tháng 9 của em là mùa tựu trường, là tiếng trống trường vang lên rộn rã, những gương mặt học trò rạng ngời với niềm háo hức cho một chặng đường mới. Em đắm mình trong những trang sách, những bài học mới, và cảm thấy thế giới xung quanh đang mở ra vô vàn điều thú vị chờ đợi. Tháng 9 như một trang vở mới tinh, em bắt đầu viết lên đó những dòng chữ, từng nét chữ chính là những ước mơ, hoài bão.

Tháng 9 của em là những ngày ngồi bên cửa sổ, nhấp từng ngụm trà nóng, lắng nghe tiếng lá rơi ngoài hiên, thấy lòng mình trôi theo những kỷ niệm. Em có thể không hoàn hảo, nhưng chính những điều giản dị ấy làm nên vẻ đẹp riêng biệt của cô gái tháng 9. Nếu tháng 9 là khúc nhạc dịu dàng, thì em chính là lời ca của mùa thu. Mong em luôn giữ cho mình trái tim rộng mở, vững bước giữa cuộc đời, vì em chính là bản hòa tấu tuyệt đẹp của mùa thu trong mắt mọi người.

Tháng 9 của em còn là những chiều hoàng hôn muộn, khi ánh mặt trời nhạt dần phía xa. Em yêu cái khoảnh khắc ngồi bên khung cửa sổ, nhìn mưa lất phất rơi, cảm giác yên bình lạ lùng. Tháng 9 không chỉ là mùa của những thay đổi về thiên nhiên, mà còn là tháng để em sống chậm lại, nhìn sâu vào chính mình, và tìm ra những điều thật sự quan trọng.

Em nói tháng 9 là tháng của những kỷ niệm, của những cái ôm thật chặt vào những ngày trời lạnh đầu mùa. Có lẽ, trong sâu thẳm trái tim, tháng 9 của em không chỉ là một thời điểm trong năm, mà còn là nơi lưu giữ những ký ức thân thuộc, những cảm xúc mà em không thể diễn tả thành lời.

Tháng 9 của em là như thế, là những ngày mà nỗi buồn và niềm vui cùng đan xen, là những khoảnh khắc khi trái tim rung lên nhè nhẹ trước sự chuyển mình của thiên nhiên và cuộc đời. Em biết rằng tháng 9 sẽ luôn đặc biệt, vì mỗi khi tháng này đến, em lại cảm thấy mình được sống thật với chính mình, được yêu thương và được nhắc nhở về sự dịu dàng, sâu lắng của cuộc sống.

Em của tháng 9, hãy luôn nhớ rằng không cần phải hoàn hảo. Chính những góc nhỏ chưa trọn vẹn mới tạo nên nét riêng đáng yêu của em. Em có thể thất bại, có thể buồn bã, nhưng điều quan trọng là em luôn biết đứng dậy và tiếp tục con đường của mình. Đừng ngần ngại yêu thương bản thân, chăm sóc những giấc mơ và cho phép mình tận hưởng niềm vui từ những điều nhỏ bé.

Cô gái tháng 9 à, hãy tiếp tục sống thật chân thành và dịu dàng như mùa thu. Bởi dù cho thế giới có đổi thay, thì trái tim em vẫn sẽ luôn giữ vững sự an yên mà mùa thu đã ban tặng.

Chúc em một tháng 9 đầy yêu thương và những điều tươi đẹp nhất!

Thương mến!

© Thụy Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chỉ Tiếc Phải Nói Câu Tạm Biệt | Radio Tâm Sự

Thụy Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Xa nhưng không cách

Xa nhưng không cách

Những điều giản dị nhưng chân thành từ Minh khiến Đan nhận ra rằng, giữa những mất mát và thử thách, có những giá trị và tình cảm bền chặt vẫn có thể sinh sôi và phát triển.

Mùa thu chết...

Mùa thu chết...

Cuộc sống thật đau đớn, thật nhiều khổ sở, nhưng tôi vẫn mỉm cười. Tại sao à? Bởi khi tôi khóc, nó cũng chẳng khác gì cười, không thay đổi được gì cả.

Sự kỳ diệu của những nỗi đau

Sự kỳ diệu của những nỗi đau

Chúng ta sợ người khác lãng quên nỗi đau họ đã gây ra cho mình nhưng không sợ mình vẫn luôn thầm nhớ. Chúng ta trách người khác đối xử bất công với mình nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận mình đang tự tổn hại chính mình.

Tình lỡ

Tình lỡ

Duyên thầm tình lỡ hoài nhung nhớ Nhặt cánh hoa tàn xác xơ rơi Dưới gót chân son mùa lá đổ Một người ngồi nhớ một người xa

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc

Ôm bất hạnh vào người chưa bao giờ là cách để hoá giải nỗi đau. Nếu muốn chữa lành tổn thương cho chính mình, điều đầu tiên bạn cần làm chính là xác định nguyên nhân khiến mình đau khổ. Khi nào bạn vẫn chưa thừa nhận vấn đề của mình, khi đó bạn sẽ không có lối ra cho câu chuyện. Và bạn biết đấy, mọi nỗi đau đều cần có thời gian để chữa lành thế nên chúng ta không cần quá vội vàng.

Cậu chỉ đến một lần phải không?

Cậu chỉ đến một lần phải không?

Hình như cậu ít nói, tớ thì không muốn chủ động, chúng ta nhắn tin với nhau cũng chỉ ngắn gọn được đôi ba dòng là kết thúc, cứ thế chúng ta như hai người bình thường, không chút động lòng, không vướng bận.

Người khôn ngoan thật sự biết cách “đi làm”: Kiếm nhiều tiền, giữ sức khỏe tốt, nâng cấp bản thân, vui vẻ mỗi ngày!

Người khôn ngoan thật sự biết cách “đi làm”: Kiếm nhiều tiền, giữ sức khỏe tốt, nâng cấp bản thân, vui vẻ mỗi ngày!

Trân trọng công việc của mình, đi làm thật tốt, có động lực và rèn luyện thể chất lẫn tinh thần là cách "chăm sóc" hiệu quả nhất cho cơ thể và tinh thần của bạn.

Mình hay nhảy việc, bạn đã tìm được công việc phù hợp chưa?

Mình hay nhảy việc, bạn đã tìm được công việc phù hợp chưa?

Đôi lúc mình tự hỏi rằng: là do bản thân mình hay do các yếu tố bên ngoài nhỉ? Nhưng suy cho cùng nếu chính mình thấy không ổn thì chính xác là nó không ổn bởi cuộc sống này là cho mình, vì mình mà.

Càng lớn càng nhận ra mình cô độc

Càng lớn càng nhận ra mình cô độc

Đi ăn một mình không đáng sợ, việc đáng sợ là bạn không thể cảm nhận được vị ngon của đồ ăn mang đến. Đi xem phim một mình không đáng sợ, điều đáng sợ là bạn không tập trung thưởng thức bộ phim một cách trọn vẹn mà chỉ quan tâm đến những cặp đôi xung quanh. Đi du lịch một mình không đáng sợ, điều đáng sợ là bạn chẳng cảm thấy tốt hơn sau những chuyến đi như thế.

back to top