Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi em, cô nàng luôn cô đơn mỗi tối thứ 7

2024-07-01 12:50

Tác giả: Khánh An ( Hồng Minh)


Blog Radio - Bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu rồi mà em chưa yêu thêm một ai khác, không những tin nhắn chuyện trò mỗi tối, không những lần hẹn hò. Bao lâu rồi nhỉ? Em vẫn luôn  một mình xuống phố, một mình đi ăn, đi uống cà phê, đi xem phim..., một mình làm tất cả, dù là ngày thường hay ngày thứ 7 cuối tuần.

***

Hôm nay bỗng có người hỏi em “Sao không yêu một ai đó đi, một mình mãi như vậy em không buồn à? Thứ 7 mà cứ cô đơn mãi vậy à?
Thực ra em không chọn một mình, em không chọn cô đơn, cũng chẳng phải em mất niềm tin vào tình yêu, chỉ là em chưa tìm thấy người phù hợp mà thôi. Em vẫn chờ đợi một người đủ kiên nhẫn để em mở lòng, đủ thấu hiểu để trong giông gió cuộc đời cũng luôn nắm tay nhau vượt qua, đủ yêu thương để đồng hành cả chặng đường sau này.

Bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu rồi mà em chưa yêu thêm một ai khác, không những tin nhắn chuyện trò mỗi tối, không những lần hẹn hò. Bao lâu rồi nhỉ? Em vẫn luôn  một mình xuống phố, một mình đi ăn, đi uống cà phê, đi xem phim..., một mình làm tất cả, dù là ngày thường hay ngày thứ 7 cuối tuần.
Chẳng biết tự khi nào, hay là vỗn dĩ nào giờ em vẫn thế, thứ 7 người ta đi xa đi gần, cà phê cà pháo hay ăn uống, tụ tập….,còn em vẫn chỉ luôn cô đơn một mình. Hình như cũng đã từng có bạn bè, đồng nghiệp rủ em đi chơi, đi ăn uống hay tụ tập nhậu nhẹt gì đó cuối tuần, nhưng em đều từ chối cả. Em sợ sự ồn ả, xô bồ của những cuộc gặp gỡ đông đúc đó, nơi mà âm nhạc, tiếng ồn, lời qua tiếng lại cứ đan xen vào nhau chát chúa, chẳng nghe rõ ràng một loại âm thanh nào, cứ nhập nhằng, trộn lẫn. Những cuộc gặp gỡ ở những nơi ấy, chẳng qua chỉ là họp mặt nhau lại cùng một bàn rồi mạnh ai muốn làm gì thì làm, chẳng có một sự gắn kết nào. Người người cắm mặt vào điện thoại xem này, đọc nọ, chỉ ngẩng lên khi chụp một kiểu ảnh selfie để check in rồi post mạng xã hội. Em thì lại không có thói quen sử dụng điện thoại nhiều, em cũng không biết phải làm gì cho hết thời gian khi ngồi cô độc như vậy. Em sợ và em cũng không muốn mình bơ vơ, lạc lõng những lúc đó, nên em luôn từ chối các lời mời và chẳng bao giờ tham gia các buổi tụ tập hình thức như vậy. Và thế là em cứ cô đơn  trong thế giới một mình mỗi cuối tuần như vậy, tuần này qua tuần khác, tháng nọ sang năm kia, riết rồi cũng thành quen….

Và em đã trở thành cô nàng luôn cô đơn mỗi tối thứ bảy từ khi nào chẳng biết.Em luôn chỉ một mình, không hẳn vì em không có bạn trai hay người theo đuổi.Em cũng đã từng có vài ba mối tình, có dài, có ngắn. Có cả mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng chưa đủ sâu đậm và thấu hiểu để cùng nhau vi vu suốt những cuối tuần  của những năm tháng đó. Những tổn thương mà những chuyện tình trong dĩ vãng ấy tạo ra trong lòng em lớn đến nỗi em đã khép mình lại rồi đề phòng đến nỗi chẳng thể mở lòng mình ra chia sẻ với ai được nữa. Em chỉ lặng lẽ đi về một mình, làm tất cả mọi thứ một mình, lâu dần cũng thành quen. Và cũng vì vậy, lâu dần em xa lạ với cảm giác có một người bên cạnh, lạ lẫm cả những hẹn hò cuối tuần hay nhắn tin tán tỉnh, bông đùa. Cứ lặng lẽ và cô đơn vậy, em thấy cũng vẫn ổn. Có lúc cũng chạnh lòng chút chút khi thấy ngoài phố dập dìu các cặp đôi hò hẹn, nhưng rồi lại nhẹ cười và tự nhủ lòng : có sao đâu….

Nhiều người vẫn nói em mơ mộng quá, khó khăn quá, tình yêu không lý tưởng như em nghĩ đâu và nào có chàng trai nào 100 điểm như em luôn mong muốn. Em cứ yêu đi, cứ va vấp đi rồi em sẽ nhận ra, không có ai là hoàn hảo theo những mong đợi của em. Cứ yêu đi rồi em sẽ gặp được người dành cho riêng em.

Rất nhiều người nói vậy, cả bạn bè lẫn người thân, nhưng em cố chấp lắm. Em chẳng thể bắt đầu khi còn hoài nghi, lo lắng người có thật lòng với em không? Em chẳng thể bắt đầu khi biết người rất tốt nhưng con tim em chưa rung động? Em cứ loay hoay mâu thuẫn giữa con tim và lý trí và những người đến bên em làm quen rồi cứ lần lượt rời xa em. Không ai đủ kiên nhẫn để thấu hiểu những băn khoăn và tâm sự ngổn ngang trong lòng em. Khi một người đi, người nữa rời đi, em từ chỗ dửng dưng đến có chút nuối tiếc nhưng rồi lại tự dặn lòng rằng nếu thực sự yêu, thực sự là của nhau thì sẽ trở về bên nhau thôi, sẽ là bên nhua thôi. Em luôn tự nhắc mình câu nói không biết đã nghe từ đâu : Cái gì là của mình, nó sẽ luôn là của mình. Cái gì không phải là của mình thì sẽ không bao giờ thuộc về mình cả.

Em lạnh lùng, khó hiểu chỉ là vẻ bề ngoài em cố tỏ ra như vậy, còn bên trong em cũng chỉ là cô gái yếu mềm cần được yêu thương, cần được vỗ về, động viên mà thôi. Thế nhưng chưa có ai bước qua được lớp băng lạnh giá phía bên ngoài đó để nhận thấy được tình cảm ấm áp bên trong em sẽ dành cho người nếu người đủ kiên nhẫn và quyết tâm để bước qua. Em luôn cô đơn mỗi tối thứ 7 nhưng thật lòng em luôn mong có người cùng em trải qua tối thứ 7 bên nhau , để cùng nhau nói cười, trò chuyện, để em không thấy mình lẻ loi đơn độc nữa.

Sống ở trên đời này, mục đích cuối cùng không phải là khiến cho chính bản thân mình trở nên hạnh phúc hay sao. Nếu chỉ gắn bó với những điều giản dị, thì hãy trân trọng những điều giản dị đó. Nếu hạnh phúc với những mơ ước, khát khao thì hãy trọn vẹn với niềm khao khát đó.
Vậy nên em chấp nhận một mình, em sẽ độc thân và chờ đợi, chờ đến khi nàothì chính em cũng không biết. Chỉ là em tin rằng thế giới rộng lớn ngoài kia chắc chắn sẽ có người dành cho riêng em, một người đủ kiên nhẫn để hiểu em, đủ yêu thương để đến bên em mọi lúc và đủ thấu hiểu để lau nước mắt cho em
và ở cạnh bên em mỗi tối thứ 7 cuối tuần.

Trong lúc đợi người đó xuất hiện trong cuộc đời em,  em vẫn luôn lạc quan, em vẫn xinh đẹp mỗi ngày đi làm, cuối tuần vẫn lang thang đâu đó cho những cảm xúc mộng mơ. Em vẫn chăm chỉ đọc sách, vẫn chăm chỉ viết về những điều nhỏ nhặt hàng ngày quanh em, và viết cả về anh, người yêu tương lai à. Em viết để sau này khi gặp anh em sẽ cho anh đọc để anh biết rằng em đã chờ đợi anh như thế nào, anh ơi !
“Nếu bạn muốn gặp một người thế nào thì trước tiên bạn hãy trở thành một người như thế đó”. Vì vậy , mà em luôn cố gắng hoàn thiện hơn mỗi ngày để ngày nào đó sẽ được gặp anh người đồng hành của cuộc đời em. Hi vọng ngày đó sẽ sớm đến, người yêu tương lai à.

 

 @Blog Radio - Khánh An

Khánh An ( Hồng Minh)

Dù có đi cả đời khói bụi, tôi vẫn tin hạnh phúc ở cuối con đường.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Em không sao

Em không sao

Em đọc được trong đôi mắt anh, trong suy nghĩ của anh những lo lắng những vội vã dành cho em, là em đừng có chuyện gì nhé, vì anh rất thương em.

Vịnh mây bay

Vịnh mây bay

Nếu một ngày ta xa cách nhau Thì anh sẽ không còn nhớ nữa Nếu một ngày không có mưa ngâu Thì ta sẽ không còn viết thêm chi nữa

Gửi em, cô gái của ngày mai và sau nữa

Gửi em, cô gái của ngày mai và sau nữa

Đôi lời này tôi muốn gửi đến em, cô gái của ngày hôm nay... Ngày hôm nay của em như thế nào? Có tốt lành và tuyệt vời hơn ngày hôm qua không? Liệu sau một giấc ngủ dài ấy có đủ khiến em lãng quên những chuyện không vui và đau đớn? Hay chỉ mang lại cho em dư âm của những nỗi buồn lê thê?

Mong rằng chúng ta sẽ có kiếp sau

Mong rằng chúng ta sẽ có kiếp sau

Câu chuyện của Bình và Hạnh kết thúc trong nước mắt và nỗi đau, nhưng tình yêu của họ vẫn sống mãi, dù chỉ còn trong ký ức và trái tim của Bình. Những giọt nước mắt của họ đã chứng minh rằng tình yêu chân thành không bao giờ phai nhạt, dù có trải qua bao nhiêu khó khăn và đau khổ.

Có một loại tình yêu gọi là “buông tay”

Có một loại tình yêu gọi là “buông tay”

“Sau này bầu trời có đẹp hay bão giông, em cũng sẽ không đi tìm anh nữa đâu. Em không hẳn là muốn anh hối hận, nhưng ít nhất em mong anh sẽ hối tiếc. Em chỉ muốn một ngày nào đó anh đang sống an yên, đột nhiên nhớ đến em. Rồi chợt nhận ra mình đã đánh mất thứ gì đó mà suốt đời không bao giờ tìm lại được…”

Lạnh lùng

Lạnh lùng

Mà rất lạ là ngay cả khi cô ở giữa đám đông cũng vậy, Xuân Anh luôn biết và luôn thấy hiện rõ nỗi lạnh lùng cứ như muốn chiếm hết cõi lòng cô. Có lúc cô cứ muốn ngồi một mình để lắng nghe nó nói, cô biết nó muốn nói cùng cô rất nhiều điều, nhưng rồi cô chẳng nghe được. Chỉ nghe nhịp tim mình cừ rất nhẹ mà đập, và lạnh lùng cứ mãi chôn sâu trong cô cứ mỗi lúc một sâu hơn.

Hạnh phúc luôn thật gần

Hạnh phúc luôn thật gần

Đôi khi mình rất xấu Chẳng thể đẹp vào đâu Mặt mày thì ủ rũ Tóc tai lại bơ phờ.

Mùa nắng về trên những tán cây

Mùa nắng về trên những tán cây

Đi làm, đi làm và đi làm. Điệp khúc ấy lặp lại như một cái gông đeo trên cổ cô. Đến chuyện nghĩ cho hạnh phúc riêng của mình cô cũng chẳng dám.

Mùa thu và thuốc lá

Mùa thu và thuốc lá

Hai người yêu nhau vượt qua ngưỡng cửa của thời gian bào mòn hình thái, vượt qua cả những cảm xúc chi phối con người. Suy cho cùng, họ yêu nhau, không một ai biết, chỉ có hai con người với trái tim vẫn mạnh liệt như ngày đầu biết thôi.

Chưa bao giờ mẹ kể

Chưa bao giờ mẹ kể

Mẹ kể tôi nghe ngày hạ năm ấy, Là lần đầu tiên ánh mắt chạm nhau. Bố treo trên môi nụ cười rạng rỡ, Xin chào em, lần đầu gặp gỡ!

back to top