Đi tìm sự bình yên bên trong chính mình
2024-10-14 20:00
Tác giả:
Cuộc sống như một điệu "vũ" đầy cuốn hút, nơi mọi thứ luôn xoay chuyển, biến hóa với những sắc màu rực rỡ. Trong thế giới đó, ai cũng khao khát trở thành vũ công nổi bật, nhảy múa trên sân khấu lộng lẫy của mạng xã hội. Nhưng liệu có bao giờ chúng ta dừng lại để tự hỏi: bản chất thật của mình là gì? Giữa những điệu nhảy ấy, nếu không biết cách "trụ", con người dễ dàng đánh mất chính mình, đắm chìm trong ảo vọng và lạc lối. Minh Anh, một cô gái trẻ với khát vọng thành công, đã bước vào thế giới đầy cám dỗ ấy. Ban đầu, chỉ là những hình ảnh lung linh, những khoảnh khắc được dàn dựng kỹ lưỡng. Cô tự nhủ, chỉ cần theo đuổi sự hoàn hảo này, cô sẽ chạm tới đỉnh cao. Nhưng khi ánh hào quang từ những lượt thích và bình luận ngập tràn, Minh Anh không ngờ mình đang dần bị cuốn vào vòng xoáy không có lối thoát. Cuộc sống là "vũ," nhưng chỉ khi chúng ta biết cách "trụ," chúng ta mới có thể bước đi trong điệu nhảy ấy mà vẫn giữ vững bản chất thật của mình. Minh Anh sẽ chọn thế nào khi chiếc bẫy đã dần siết chặt, và cô không còn lối thoát?
***
Minh Anh, một cô gái xinh đẹp, đầy tham vọng, vừa được nhận vào làm việc tại một công ty truyền thông lớn. Trước khi vào đây, cô chỉ là một nhân viên bình thường với tài khoản mạng xã hội ít tương tác. Nhưng với yêu cầu của công việc mới, Minh Anh bắt đầu tập trung xây dựng thương hiệu cá nhân trên mạng xã hội.
Minh Anh ngồi trước laptop, lướt qua trang cá nhân của những đồng nghiệp có tiếng tăm, thấy lượt thích và bình luận tăng dồn dập trên mỗi bài đăng. Cô chợt nghĩ: “Sao họ làm được vậy? Mình cũng có thể thành công như họ nếu mình đầu tư hơn.”
Với quyết tâm không muốn thua kém và muốn chứng tỏ bản thân, Minh Anh thuê nhiếp ảnh gia, mua sắm đồ đắt tiền và bắt đầu đăng những tấm hình hoàn hảo lên Instagram. Mọi bài đăng đều được cô chăm chút từng chi tiết: từ bối cảnh, trang phục đến những dòng caption đều toát lên sự tinh tế và cuốn hút.
Sau vài tháng, tài khoản của Minh Anh bắt đầu nổi tiếng. Lượng người theo dõi tăng nhanh, cô nhận được lời mời tham gia sự kiện và thậm chí cả những đề nghị hợp tác từ các nhãn hàng. Nhưng đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng đó là một thế giới đầy dối trá mà chính cô đã dựng lên.
Minh Anh cười nhẹ, khi nhìn vào số lượng like tăng dần:
“Chỉ cần mình tiếp tục thế này, mọi người sẽ chỉ nhìn thấy một phiên bản hoàn hảo của mình.”
Một ngày nọ, để gây ấn tượng mạnh, Minh Anh quyết định đăng bài về một chuyến du lịch xa hoa. Nhưng thực tế, cô chỉ đang ngồi trong căn hộ của mình, khéo léo sử dụng những hình ảnh lấy từ internet để dàn dựng toàn bộ chuyến đi.
Minh Anh gõ nhanh bàn phím nhanh, chỉnh sửa ảnh:
“Chuyến đi Maldives tuyệt vời! Biển xanh, cát trắng, cảm giác như được sống trong giấc mơ.”
Bài đăng của cô nhanh chóng nhận được hàng nghìn lượt like, nhưng chính lúc này, Minh Anh không ngờ rằng đã có một kẻ bí ẩn chú ý đến cô từ lâu.
Một buổi tối, khi Minh Anh đang ngồi trước máy tính, một tin nhắn lạ xuất hiện trong hòm thư. Kha (tin nhắn ẩn danh):
“Tôi biết sự thật về chuyến đi Maldives của cô. Thực ra cô chưa từng rời khỏi căn hộ đúng không?”
Minh Anh giật mình, tay run run. Cô cố gắng bình tĩnh và gõ phím:
“Ai đó? Sao anh biết chuyện này?”
Kha tiếp tục gửi tin nhắn:
“Tôi biết nhiều hơn cô nghĩ. Nếu cô không muốn tất cả mọi người phát hiện ra sự thật về cuộc sống giả tạo của cô, hãy chuyển cho tôi 100 triệu.”
Minh Anh choáng váng, trái tim đập mạnh. Cô nhận ra mình đang bị đe dọa bởi một kẻ lạ mặt. Không còn cách nào khác, cô phải tìm cách tự bảo vệ mình. Những đêm sau đó, cô không ngừng tìm kiếm trên mạng để cố gắng xác định danh tính của Kha, nhưng chỉ càng thêm hoang mang và sợ hãi.
Cuối cùng, cô tìm đến Lâm, một chuyên gia an ninh mạng, để nhờ giúp đỡ. Trong những ngày tiếp theo, cô cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thường, nhưng nỗi lo lắng về việc bí mật bị phanh phui khiến cô kiệt sức vì mất ngủ.
Lâm nghiêm nghị:
“Kẻ này rất chuyên nghiệp, Hắn biết rõ cách che giấu danh tính và thậm chí có thể là một người trong môi trường làm việc của cô.”
Minh Anh bắt đầu nhận thấy những thay đổi nhỏ nhưng đáng ngờ trong cách mọi người ở công ty đối xử với cô. Đầu tiên là Thuận, người thường trao đổi công việc với cô mỗi sáng, đột nhiên trở nên kín tiếng và lảng tránh ánh mắt của Minh Anh. Rồi đến Hoa, người đồng nghiệp thường xuyên trò chuyện với cô trong giờ nghỉ trưa, bất ngờ trở nên lạnh nhạt và luôn bận rộn mỗi khi Minh Anh tìm đến. Từ từ, sự nghi ngờ của Minh Anh lan rộng như một căn bệnh truyền nhiễm, cô không còn tin tưởng ai trong văn phòng nữa.
Duy chỉ có Linh - người bạn thân đồng thời là đồng nghiệp của cô, vẫn như mọi khi, luôn lắng nghe và an ủi Minh Anh mỗi khi cô cảm thấy cô đơn. Linh mang đến cảm giác an toàn, là người Minh Anh tin tưởng để chia sẻ những lo lắng không tên. Linh thậm chí còn cố gắng trấn an Minh Anh, khẳng định rằng mọi chuyện có lẽ chỉ là hiểu lầm. Chính sự chân thành và vững chãi ấy khiến Minh Anh cảm thấy có thể dựa vào Linh như một người bạn thật sự.
Nhưng rồi đến một ngày, Minh Anh tình cờ phát hiện ra những thông tin mật bị lộ ra ngoài. Đó chính là những điều mà cô chỉ tâm sự với Linh. Cú sốc ập đến, khiến cô như rơi vào khoảng trống không có điểm tựa. Người bạn mà cô tin tưởng nhất, người đã luôn bên cạnh cô, hóa ra lại chính là người đã đâm sau lưng cô.
Linh vô tư, không biết Minh Anh nghi ngờ:
“Bài đăng mới của cậu quá đẹp luôn. Mình ngưỡng mộ cậu thật đấy, có thể cân bằng cuộc sống và làm việc hoàn hảo như vậy.”
Minh Anh cố gắng mỉm cười, nhưng sâu thẳm bên trong, cảm giác hoài nghi dâng lên mãnh liệt. Cô tự hỏi liệu Linh có đang giấu diếm điều gì.
Sau khi điều tra, Lâm phát hiện ra Kha thực sự là một trong những đồng nghiệp của Minh Anh, và cú sốc lớn nhất, Lâm gửi cho Minh Anh những bằng chứng về việc Linh tạo ra danh tính ảo để theo dõi và tấn công cô. Linh từng bị ám ảnh bởi những hình ảnh hào nhoáng trên mạng xã hội, và cô đã tạo ra một danh tính ảo để tấn công những người giống như Minh Anh.
Minh Anh đối mặt với Linh,ánh mắt ngập tràn cảm xúc:
“Là cậu sao, Linh? Tại sao cậu lại làm như vậy với mình?”
Linh lạnh lùng, ánh mắt lạnh tanh:
“Cậu có biết không, Minh Anh? Mình đã từng là một trong những người ngưỡng mộ những hình ảnh hoàn hảo mà cậu xây dựng. Nhưng rồi mình nhận ra mọi thứ chỉ là giả tạo. Và mình không thể chịu nổi khi phải so sánh cuộc sống thật của mình với những thứ giả dối đó của cậu nữa. Cậu và những người như cậu đã khiến mình cảm thấy vô dụng, thất bại. Đến một lúc, mình nhận ra cách duy nhất để chống lại là phơi bày sự thật.”
Minh Anh đứng đó, chết lặng trước sự thú nhận của người bạn mà cô từng tin tưởng. Nỗi lo lắng của cô bây giờ đã chuyển thành sự phẫn nộ.
Minh Anh giọng run lên, đôi mắt ánh lên sự giận dữ:
“Cậu nghĩ cậu có quyền gì mà phán xét mình như thế? Mạng xã hội chỉ là nơi để mọi người thể hiện những điều tốt đẹp, không phải tất cả đều là giả dối. Chúng ta đều có cuộc sống riêng, và không ai buộc phải phơi bày những khó khăn hay góc khuất!”
Linh nở nụ cười lạnh lẽo, giọng điệu chế giễu:
“Cuộc sống riêng sao? Cậu đã tạo ra một cuộc sống mà chính cậu cũng không thể sống nổi! Cậu tự dối bản thân mình, Minh Anh. Cậu không nhận ra sao? Cậu đang tự nhốt bản thân vào cái lồng của chính mình, rồi lại tự huyễn hoặc rằng nó là một bức tranh hoàn hảo. Mình đang giúp cậu nhìn thấy sự thật mà cậu không muốn thừa nhận”
Minh Anh sững người. Những lời nói của Linh chạm đến nỗi sợ sâu thẳm nhất trong cô. Cô biết những lời của Linh có phần đúng. Cô đã quá tập trung vào việc xây dựng một hình ảnh hoàn hảo trên mạng, đến mức không còn nhận ra bản thân mình nữa. Nhưng điều đó không thể bào chữa cho những gì Linh đã làm.
Minh Anh lấy lại sự bình tĩnh, giọng nói dần trở nên mạnh mẽ hơn:
“Nhưng điều đó không cho cậu quyền hủy hoại cuộc sống của mình. Cậu có thể ghét bỏ mạng xã hội, nhưng không ai ép cậu phải sống theo nó. Cậu chọn cách tấn công mình vì cậu không đối mặt nổi với chính nỗi bất an của mình. Cậu muốn kéo mình xuống cùng cậu.”
Linh nhìn Minh Anh, đôi mắt đầy giận dữ nhưng cũng có chút yếu đuối, như thể một phần trong cô hiểu Minh Anh đang nói đúng. Nhưng niềm cay đắng và oán hận tích tụ bao lâu nay vẫn đè nặng lên lòng cô.
Linh gằn giọng:
“Có thể cậu đúng, nhưng mình không còn đường quay lại nữa. Mình sẽ không để cậu dễ dàng thoát ra như vậy. Nếu cậu không làm theo lời mình, mình sẽ phơi bày sự thật này ra cho tất cả: công ty, bạn bè, gia đình… tất cả đều sẽ biết cậu chỉ là một kẻ giả tạo!”
Minh Anh cảm thấy một nỗi sợ dâng trào, nhưng cô biết, nếu cô tiếp tục nhượng bộ, Linh sẽ không dừng lại. Cô không thể để mình bị điều khiển bởi nỗi sợ này mãi mãi.
Minh Anh quay lại nhìn Linh, mắt sáng lên một quyết định rõ ràng.
Minh Anh:
“Mình không sợ cậu nữa, Linh. Nếu mọi người biết sự thật, thì mình sẽ đối mặt với nó. Mình đã sai khi quá chú trọng vào việc xây dựng một hình ảnh không thật. Nhưng đó là lựa chọn của mình, và mình sẽ đối mặt với hệ quả của nó, không phải cậu.”
Linh sững sờ trước sự cứng rắn của Minh Anh. Cô không nghĩ Minh Anh sẽ phản ứng như vậy. Sự tự tin của Minh Anh khiến Linh bối rối, như thể tất cả những vũ khí cô dùng để đe dọa đã bị vô hiệu hóa.
Linh (yếu ớt):
“Cậu không hiểu hậu quả sẽ lớn thế nào đâu, Minh Anh… Một khi mọi chuyện vỡ lở, cậu sẽ mất tất cả…”
Minh Anh (mỉm cười buồn):
“Có thể mình không biết, nhưng mình đã sẵn sàng. Nếu mình mất tất cả, ít nhất mình vẫn còn lại sự thật. Và mình sẽ xây dựng lại từ đó, không phải từ những lời nói dối.”
Linh đứng lặng người, không biết phải nói gì. Sau vài giây căng thẳng, cô cuối cùng quay đi, không nhìn lại Minh Anh nữa. Cô đã thua trong cuộc chơi mà chính cô khởi xướng.
Một tuần sau, Minh Anh đăng tải một bài viết dài lên mạng xã hội. Trong đó, cô chia sẻ về cuộc sống thật sự của mình, về những áp lực, lo lắng và sự giả tạo mà cô từng xây dựng. Cô thú nhận về những chuyến đi, những khoảnh khắc hào nhoáng không có thật, và xin lỗi những người theo dõi vì đã khiến họ tin vào một hình ảnh không chính xác về cô.
Minh Anh suy nghĩ:
“Mình biết số người theo dõi sẽ giảm, và có thể một số người sẽ chỉ trích. Nhưng ít nhất, đây là sự thật. Và đây là Minh Anh mà mình muốn được mọi người biết đến.”
Số lượng người theo dõi của Minh Anh bắt đầu giảm đi đáng kể, nhưng kỳ lạ thay, cô không cảm thấy sợ hãi hay hối tiếc. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng khổng lồ đã được cởi bỏ.
Bình luận của người theo dõi:
“Cảm ơn vì sự chân thật của bạn. Điều này truyền cảm hứng cho rất nhiều người.”
Người theo dõi khác:
“Tôi cũng từng cảm thấy bị áp lực khi phải so sánh cuộc sống của mình với người khác trên mạng. Bạn giúp tôi nhận ra điều đó không cần thiết.”
Minh Anh bước ra khỏi nhà, nhìn lên bầu trời xanh. Cô không còn bị ám ảnh bởi số lượng like hay bình luận nữa. Cô đã tìm thấy sự bình yên bên trong chính mình.
Cuộc sống ngoài kia không hoàn hảo, nhưng ít nhất, nó là thật.
Minh Anh mỉm cười, thầm nhủ:
“Mình có thể bắt đầu lại, và lần này, mình sẽ sống cho bản thân.”
@Blog Radio: The Mask Users (Học viện Báo chí và Tuyên truyền)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chúng ta từng có nhau
Tình yêu anh dành cho em đậm sâu, tươi mới. Biết bao cô bạn trong lớp mình ghen tỵ khi thấy em có được tình yêu của anh. Thế nhưng đâu phải khi nào tình yêu cũng là nụ cười và những ước mơ hạnh phúc, phải không anh?
Mùa hè năm 17
Cuộc đời không dài, bạn vẫn luôn tiến về phía trước, thay đổi để phù hợp mới chính là lẽ thường, bạn sẽ luôn là bạn nhưng sẽ không bao giờ là bạn của ngày đầu tiên nữa.
Là em đổi thay
Chưa một lần thấy lại nụ cười anh Cả ánh mắt long lanh trời đêm lạnh Kĩ niệm cũ thanh xuân giờ đã tạnh Em lìa đời, ngọn cỏ xanh mong manh…
Thương thầm
Người ta ai cũng tìm cách mưu sinh trong đủ mọi hoàn cảnh trong đủ mọi khả năng của mình. Mà tôi thấy xót lòng cho những cảnh ngộ như vậy, mong sao tất cả họ đều luôn khỏe mạnh và đều luôn bán hết hàng mỗi ngày.
Thương cha
Trong mắt người con như tôi, thì bố là một người đàn ông khá mạnh mẽ và luôn yêu thương vợ con hết lòng. Nhưng tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có lúc nhìn thấy bố nằm trên giường bệnh thế này. Đó là điều tôi không thể tin nổi.
Một tình yêu bắt đầu
Gió của chiều nhưng chẳng thấy đìu hiu Vì gió hiểu tình yêu đương tồn tại Ở đâu đây, một tình yêu ngây dại Vừa bắt đầu…
Gọi mãi tên nhau
Mà tình yêu đó đã thấm vào mây đã tan vào gió đã bay đi khắp bốn phương trời, đã thành một tình yêu bất diệt đáng ngợi ca đến mãi muôn đời sau.
Mùa hè trong lòng cô gái nhỏ
Những năm đó trong kí ức, thiếu thốn đủ thứ, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy bản thân khổ, đến tận bây giờ đó luôn là những ngày tháng đẹp đẽ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Những chuyện không ngờ tới
Chẳng biết được, cuộc đời này là một chuỗi những chuyện không ngờ tới, một trận bão, một giấc mơ, một cuộc chạm mặt cũng có thể tạo ra một chuỗi những suy ngẫm khác nhau, những nhận định khác nhau.
Hỡi à tuổi thơ
Dòng thời gian trôi, ai còn có nhớ Chiếc võng ngày thơ, chiều mưa mẹ ngồi Xưa, dáng hình cha, chiều mưa lạnh ngắt Còn hay đã tắt: - Hỡi à tuổi thơ!