Nắng hạ miên man gọi ký ức về
2017-06-14 01:20
Tác giả:
Nắng vội vắt vỏng trên tán phượng hồng thẳm rực, cũng bởi chút ánh vàng ấy mà ve sầu ú ớ vẫy theo sau. Vệt nắng ngày hạ lại miên man gọi về những tháng năm trong ký ức…
Một sáng tháng năm ấy, những chia xa tìm về, cái siết tay ghì chặt trong những bâng quơ, xao xuyến, màu mực tím thoáng chốc phả vào mắt cay xòe. Bầu trời hôm ấy từng rất xanh, bầu trời hôm nay cũng vậy, ngày mai cũng thế, năm tới vẫn sẽ xanh. Chỉ có điều chúng ta đã không còn như hôm ấy, sau này cũng sẽ không. Những năm tháng ấy, cậu có còn nhớ hay không?
Đôi dòng nghệch ngoạcvậy mà đau đáu từng mảng thương tổn đầu đời. Thật ra tạm biệt không phải là từ biệt mà là một lời hứa, vậy mà với chúng ta thuở đó, nó là sự tàn nhẫn của thời gian, của những tiếc nuối, bao trách cứ vô tình về tháng năm sao mày đến vội thế? Là lo lắng về tương lai, về những kỳ thi bước ngoặt trong đời.
Năm ấy, nhánh cây phượng hồng góc sân nở mùa hoa đầu tiên, từ ban công tầng ba nhìn xuống vẫn thấy sắc đỏ phơn phớt ánh lên trong cái nắng tháng năm rực rỡ. Lấp ló đâu đó là cái nhìn vội của cậu bạn lớp bên, là vương vấn cho những yêu thương ấp ủ chẳng dám thành lời: Thứ tình cảm trong veo bỏ ngõ ấy cứ thế mãi khôn nguôi, chẳng nên lời mất hút vào ký ức của nhau dưới lớp bụi thời gian.

Một tháng năm nào đó tuổi trẻ hiên ngang khoác vai nhau vượt đèo Hải Vân tìm đến miền hứa. Huế của 3 năm về trước, trong đôi mắt ngô nghê ấy nó lạ lẫm, xa xôi ngỡ ngàng, độ ấy ta vô tư lắm, chỉ với ý nghĩ vô cùng nhỏ nhặt nhờ Huế giữ tạm tuổi trẻ rồi đến kỳ hạn sẽ thu hồi số lãi bắt đầu rẽ lối mưu sinh. Chẳng hề mường tượng được một điều xa Huế lại là một sự khó khăn đầy tiếc nuối.
Rồi những tháng năm chìm trong chuỗi ngày học hành triền miên. Ta cũng chẳng thể quên nỗi kỷ niệm cùng những đứa bạn níu tay nhau đi qua khó khăn, vùi đầu trong những chồng bài vở cao ngất ngưởng. Đôi khi thả hồn mình vào một góc phượng của khuôn viên đại học mà thấy lòng chợt bâng khuâng, ngoài kia tháng năm đang gõ cửa ngày hè. Tháng năm ấy, dạy ta cách yêu thương, trân quý, nâng niu những người đã cùng ta đi qua mầm non tuổi đời.
Cũng tháng năm ấy, ta gặp người trong nụ cười ngập nắng, là khi ấy con tim ta nhói lên bao dư vị thuở nào, là xao xuyến, là nhớ nhung. Chùm phượng đỏ người tặng, ta mang về đặt ngay góc trái lồng ngực, rồi xót xa khi qua mỗi ngày sắc hoa nhợt nhạt, héo úa. Lòng ta mênh mông quá đỗi, mùa hoa sau liệu người có để ta chơi vơi trong nỗi đau tình khờ, giữa những cơn say dài, cứ mãi mơ về một hạnh phúc nhỏ bé nhưng biết sẽ chẳng bao giờ là sự thật, vì người đã xa ta, mãi mãi. Kỷ niệm cùng người rồi cũng thành một ngăn trong ký ức, ngủ yên, chỉ mỗi khi tháng năm - mùa hoa phượng về lại khẽ làm ta nhói lòng.

Đến một ngày, chợt thấy mình đang trải qua tháng năm cuối cùng của quãng đời sinh viên đầy kỷ niệm. Có lẽ cũng là tháng năm cuối cùng được sống với những xúc cảm hồn nhiên mộng mơ còn sót lại thời áo trắng không vướng bận nỗi lo cơm áo gạo tiền, chỉ có tình yêu và ước mơ lấp lánh sau nụ cười rạng rỡ. Lại một tháng năm chênh chao với nỗi buồn chia tay. Nhưng tháng năm ấy, đã biết kiếm tìm vầng trời rộng lớn thay vì nhìn vào cánh cổng đại học chật hẹp như năm nào. Chùm phượng vĩ cuối mùa đỏ thẫm lưu nơi đáy mắt, dường như đã gom hết nắng gió suốt những ngày hè vào trong sắc hoa, khác hẳn cái màu đỏ hanh hao mong manh hồi đầu mùa.
Cuộc đời rồi sẽ trải qua nhiều tháng năm nữa, nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ tìm lại được thứ cảm xúc trong trẻo như những tháng ngày xưa cũ ấy. Liệu một ngày nào đó có lật giở từng trang ký ức tháng năm và khe khẽ hát thầm bằng giọng ca nhuốm màu tiếc nuối: “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này…”
© Hồ Thị Mỹ Nhung – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







