Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nắng hạ miên man gọi ký ức về

2017-06-14 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Chùm phượng đỏ người tặng, ta mang về đặt ngay góc trái lồng ngực, rồi xót xa khi qua mỗi ngày sắc hoa nhợt nhạt, héo úa. Lòng ta mênh mông quá đỗi, mùa hoa sau liệu người có để ta chơi vơi trong nỗi đau tình khờ, giữa những cơn say dài, cứ mãi mơ về một hạnh phúc nhỏ bé nhưng biết sẽ chẳng bao giờ là sự thật, vì người đã xa ta, mãi mãi. Kỷ niệm cùng người rồi cũng thành một ngăn trong ký ức, ngủ yên, chỉ mỗi khi tháng năm - mùa hoa phượng về lại khẽ làm ta nhói lòng.

***

Nắng vội vắt vỏng trên tán phượng hồng thẳm rực, cũng bởi chút ánh vàng ấy mà ve sầu ú ớ vẫy theo sau. Vệt nắng ngày hạ lại miên man gọi về những tháng năm trong ký ức…

Một sáng tháng năm ấy, những chia xa tìm về, cái siết tay ghì chặt trong những bâng quơ, xao xuyến, màu mực tím thoáng chốc phả vào mắt cay xòe. Bầu trời hôm ấy từng rất xanh, bầu trời hôm nay cũng vậy, ngày mai cũng thế, năm tới vẫn sẽ xanh. Chỉ có điều chúng ta đã không còn như hôm ấy, sau này cũng sẽ không. Những năm tháng ấy, cậu có còn nhớ hay không?

Đôi dòng nghệch ngoạcvậy mà đau đáu từng mảng thương tổn đầu đời. Thật ra tạm biệt không phải là từ biệt mà là một lời hứa, vậy mà với chúng ta thuở đó, nó là sự tàn nhẫn của thời gian, của những tiếc nuối, bao trách cứ vô tình về tháng năm sao mày đến vội thế? Là lo lắng về tương lai, về những kỳ thi bước ngoặt trong đời.

Năm ấy, nhánh cây phượng hồng góc sân nở mùa hoa đầu tiên, từ ban công tầng ba nhìn xuống vẫn thấy sắc đỏ phơn phớt ánh lên trong cái nắng tháng năm rực rỡ. Lấp ló đâu đó là cái nhìn vội của cậu bạn lớp bên, là vương vấn cho những yêu thương ấp ủ chẳng dám thành lời: Thứ tình cảm trong veo bỏ ngõ ấy cứ thế mãi khôn nguôi, chẳng nên lời mất hút vào ký ức của nhau dưới lớp bụi thời gian.

 Nắng hạ miên man gọi ký ức về

Một tháng năm nào đó tuổi trẻ hiên ngang khoác vai nhau vượt đèo Hải Vân tìm đến miền hứa. Huế của 3 năm về trước, trong đôi mắt ngô nghê ấy nó lạ lẫm, xa xôi ngỡ ngàng, độ ấy ta vô tư lắm, chỉ với ý nghĩ vô cùng nhỏ nhặt nhờ Huế giữ tạm tuổi trẻ rồi đến kỳ hạn sẽ thu hồi số lãi bắt đầu rẽ lối mưu sinh. Chẳng hề mường tượng được một điều xa Huế lại là một sự khó khăn đầy tiếc nuối.

Rồi những tháng năm chìm trong chuỗi ngày học hành triền miên. Ta cũng chẳng thể quên nỗi kỷ niệm cùng những đứa bạn níu tay nhau đi qua khó khăn, vùi đầu trong những chồng bài vở cao ngất ngưởng. Đôi khi thả hồn mình vào một góc phượng của khuôn viên đại học mà thấy lòng chợt bâng khuâng, ngoài kia tháng năm đang gõ cửa ngày hè. Tháng năm ấy, dạy ta cách yêu thương, trân quý, nâng niu những người đã cùng ta đi qua mầm non tuổi đời.

Cũng tháng năm ấy, ta gặp người trong nụ cười ngập nắng, là khi ấy con tim ta nhói lên bao dư vị thuở nào, là xao xuyến, là nhớ nhung. Chùm phượng đỏ người tặng, ta mang về đặt ngay góc trái lồng ngực, rồi xót xa khi qua mỗi ngày sắc hoa nhợt nhạt, héo úa. Lòng ta mênh mông quá đỗi, mùa hoa sau liệu người có để ta chơi vơi trong nỗi đau tình khờ, giữa những cơn say dài, cứ mãi mơ về một hạnh phúc nhỏ bé nhưng biết sẽ chẳng bao giờ là sự thật, vì người đã xa ta, mãi mãi. Kỷ niệm cùng người rồi cũng thành một ngăn trong ký ức, ngủ yên, chỉ mỗi khi tháng năm - mùa hoa phượng về lại khẽ làm ta nhói lòng.

 Nắng hạ miên man gọi ký ức về

Đến một ngày, chợt thấy mình đang trải qua tháng năm cuối cùng của quãng đời sinh viên đầy kỷ niệm. Có lẽ cũng là tháng năm cuối cùng được sống với những xúc cảm hồn nhiên mộng mơ còn sót lại thời áo trắng không vướng bận nỗi lo cơm áo gạo tiền, chỉ có tình yêu và ước mơ lấp lánh sau nụ cười rạng rỡ. Lại một tháng năm chênh chao với nỗi buồn chia tay. Nhưng tháng năm ấy, đã biết kiếm tìm vầng trời rộng lớn thay vì nhìn vào cánh cổng đại học chật hẹp như năm nào. Chùm phượng vĩ cuối mùa đỏ thẫm lưu nơi đáy mắt, dường như đã gom hết nắng gió suốt những ngày hè vào trong sắc hoa, khác hẳn cái màu đỏ hanh hao mong manh hồi đầu mùa.

Cuộc đời rồi sẽ trải qua nhiều tháng năm nữa, nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ tìm lại được thứ cảm xúc trong trẻo như những tháng ngày xưa cũ ấy. Liệu một ngày nào đó có lật giở từng trang ký ức tháng năm và khe khẽ hát thầm bằng giọng ca nhuốm màu tiếc nuối: “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này…

© Hồ Thị Mỹ Nhung – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top