Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chỉ còn ký ức ở lại

2017-05-31 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tớ loay hoay đi tìm câu trả lời, tớ muốn có thời gian, tớ muốn cậu chờ đợi tớ khi tình yêu đủ sâu, niềm tin đủ lớn, nhưng tớ không sao nói ra được. Để rồi khi tháng năm qua đi, tớ tìm được câu trả lời, tớ gọi tên được thứ tình cảm ấy là tình đầu mong manh thì chúng ta đã đi xa nhau rồi. Lời hứa sẽ gặp lại cũng chỉ còn trong ký ức.

***

Hè đến khi những chú ve bắt đầu ngân nga bản tình ca của riêng mình, phượng cũng cháy đỏ rực một góc sân trường, có cô câụ học trò đôi mắt rưng rưng trong khoảnh khắc chia tay. Mùa hè năm ấy lại trở về trong kỉ niệm, mùa hè tôi đã để lại những luyến tiếc, những kí ức ngọt ngào của tháng năm thanh xuân, mùa hè năm ấy có lời thương còn chưa ngỏ.

Ngược dòng thời gian...

Ngày đầu tiên của năm cuối cấp, tôi ngỡ ngàng khi cậu bước vào lớp tôi với vai trò là một thành viên mới của lớp, cậu người tôi từng quen trong những lần tham gia ôn luyện đội tuyển Toán và Lý những năm trước đó, cậu bạn cao, gầy với nụ cười ấm áp đó là tất cả những gì tôi biết về cậu. Cậu được xếp ngồi phía cuối lớp, sau này có một vài lần cậu xin cô lên ngồi bàn đầu gần chỗ của tôi nhưng cô không cho vì cậu quá cao. Ngày ấy, cậu hòa nhập với lớp mới rất nhanh, vì có biết tôi trước đó nên cậu thỉnh thoảng bắt chuyện với tôi, và thường mượn vở tiếng anh của tôi vì cậu học kém môn này, cũng chỉ có vậy thôi nếu tôi không phát hiện ra rằng mỗi lần tôi quay lại phía cuối tôi hay bắt gặp ánh mắt cậu nhìn tôi, bắt gặp lá thư giấu trong vở khi cậu trả tôi. Là thứ tình cảm mới chớm nở khi tôi biết cậu đã thích thầm tôi trước đó và việc chuyển lớp cũng là một mong muốn của bạn được học cùng tôi.

Chỉ còn ký ức ở lại

Thực ra, ở những tháng năm học trò việc chúng ta thích một ai đó rất đơn giản, chỉ là khi bắt gặp ai đó rồi chợt thấy những rung cảm khiến tim ta thổn thức, khiến ta nhớ nhung, muốn được gặp, muốn được nhìn thấy nhau mỗi ngày. Vậy là thích đó. Còn tôi có thích cậu không nhỉ? Tôi vẫn hay vu vơ tự hỏi mình câu hỏi đó nhưng trong thời điểm đó tôi không tìm được cho mình câu trả lời. Chỉ biết rằng từ lúc biết tình cảm của cậu tôi vẫn hay nhìn về phía cuối để bắt gặp ánh mắt ấm áp của cậu, hai ánh mắt chạm nhau rồi lại quay đi trong ngượng ngùng. Là lúc nào cũng làm sẵn bài tập tiếng anh để cho cậu mượn nhưng lúc cậu mượn lại giả vở quên để cậu phải năn nỉ. Là những lần hồi hộp đợi từng lá thư của cậu giấu trong trang vở dù chẳng viết thư trả lời cho những câu hỏi của cậu trong thư. Là những lần vu vơ tự giận dỗi khi thấy cậu trêu đùa cùng các bạn gái trong lớp. Là cái chạm tay nhẹ vô tình khi cậu mượn sách khiến hai đứa đỏ mặt. Là những lần ngồi rón rén ngồi đọc những lá thư của cậu rồi mỉm cười ngốc nghếch.

Cậu thích tớ, và thực ra tớ cũng thích cậu đó thôi, chỉ là trong thời điểm đó tớ chưa hiểu, chưa gọi được tên thứ tình cảm đó là gì, nên tớ còn băn khoăn, còn hoang mang liệu thứ tình cảm đó có phải chỉ là nhất thời hay không. Ngỡ chỉ là thích trong khoảnh khắc thôi, mà ngờ đâu khi xa nhau rồi tớ mới biết đó là yêu, mới biết thứ tình cảm ấy lại khắc sâu trong tim tớ đến thế nào, ngỡ là sẽ quên nhanh thôi mà lại nhớ lâu đến vậy.

Mùa hè năm ấy, trong khoảnh khắc chia tay, cậu đã gửi cho tớ lá thư cuối cùng, tớ đã không dám đọc ngay lúc đó để cho cậu một câu trả lời cho những yêu thương trong suốt 1 năm ấy. Cậu cũng ngốc nghếch không hiểu được hết những yêu thương trong đôi mắt tớ dành cho cậu. Vậy nên lời thương chưa được ngỏ. Buổi tối của ngày chia tay ấy, cậu đâu biết, có người ngồi đọc lá thư của cậu và những giọt nước mắt đã rơi ướt nhòe trang giấy, có người ngồi ước cậu hiểu được những tâm tư của cô ấy, ước gì cậu đủ dũng cảm để nói trực tiếp với cô ấy và cô ấy sẽ gật đầu đồng ý.

 Chỉ còn ký ức ở lại

Cậu đâu biết tớ cũng thích cậu rất nhiều chỉ là tớ sợ những yêu thương của cậu dành cho tớ chỉ là nhất thời, tớ sợ khi chúng ta không cùng bước cùng một con đường cậu sẽ quên tớ. Vậy nên tớ loay hoay đi tìm câu trả lời, tớ muốn có thời gian, tớ muốn cậu chờ đợi tớ khi tình yêu đủ sâu, niềm tin đủ lớn, nhưng tớ không sao nói ra được. Để rồi khi tháng năm qua đi, tớ tìm được câu trả lời, tớ gọi tên được thứ tình cảm ấy là tình đầu mong manh thì chúng ta đã đi xa nhau rồi. Lời hứa sẽ gặp lại cũng chỉ còn trong ký ức.

Đời người chúng ta như một chuyến xe một chiều, chỉ có thể bước tiếp chứ không thể quay trở lại. Vậy nên thời gian lặng lẽ trôi đi, tuổi thanh xuân cũng lặng lẽ qua đi chỉ có ký ức ở lại, chỉ có thể nhớ lại và yêu trong hồi ức.

Dù sao cũng cảm ơn cậu người đã làm cho tuổi thanh xuân của tớ có những kỉ niệm dịu ngọt và cả những tiếc nuối, tớ nợ cậu một câu trả lời, một lời thương chưa ngỏ. Và trong lúc này đây tớ muốn nói với cậu rằng: “Tuổi thanh xuân của tớ thật đẹp khi có cậu, và lúc đó tớ đã thích cậu rất nhiều”. Rồi tớ sẽ lại thích một ai đó như cái cách tớ thích cậu ngày đó nhưng tớ sẽ không bỏ quên lời thương nữa đâu.

Gửi tặng cậu –Tháng năm thanh xuân của tớ

© Huệ Lavender – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

Lòng tự kiêu

Lòng tự kiêu

Rồi cuối cùng khi anh ta giật mình quay lại sau một khoảng thời gian dài bỏ mặc người mình yêu như thế thì cô gái đã hạnh phúc bên một người khác. Điều mà anh ta không thể ngờ tới, vì anh ta rất tự tin là cô gái đã yêu anh ta sâu nặng như vậy thì chỉ chờ đợi mỗi anh ta mà thôi cho dù là có chờ đến bao lâu.

Tình điên dại

Tình điên dại

Tiếng tình yêu nghe sao mà da diết Nửa hồn tình anh biết gửi tặng ai Nửa mây mù chia cắt đốt hình hài Mà đau quá anh gọi mây bất diệt

Xã giao

Xã giao

Đàn ông quả nhiên không thể tin Trêu đùa xong xuôi rồi vô hình Xã giao vài câu thì biến mất Vậy nói câu đó để làm chi.

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Có nghĩa là tôi không hề thật sự thích con người cậu ấy như cách mà cậu ấy thích tôi, cái tôi thích ở cậu chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài của cậu. Tôi nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ một chút rung cảm đó với tôi để tìm được người đáp lại được tình cảm của cậu.

back to top